Saturday, September 11, 2021

Taiwan - Đài Loan (the last chapter)

 

Taiwan (the last chapter)
(English text of the original article in Vietnamese: Đài Loan tâp chót)
Already the end of the week, let's end the articles about Taiwan. In the first article, I wanted to mention that the hot news was that Uncle Xi decided to merge Taiwan. I really want to finish the chatting about Taiwan, because this is the time. Viruses make the world going down -hill with deep recessions. America used to be the umbrella to protect Taiwan, now that umbrella is full of holes. Under the new administration, the United States only fights by its mouth, dares not to send its troops. Soldiers who were sent to the deadly battlefield, willing to fight, not because they were brave and good, but they trusted their commanders: follow their team leaders, if something would happen to them, their government will take care of their families....
Observe the wars of the British army, the commanders were always at the forefront. They had no fear of guns firing toward them, they were so brave like the old say about English people: “no fear like English is”. Now, on the contrary, American soldiers now are so hopeless with the uncle "commander-in-chief" Joey. Uncle Biden called for revenge for those US Marines who had just been killed by ISIS terrorists in Kabul. I feel rejected. It was okay to use drones, as commandos’ option would fail, no one has the spirit to fight under such a incompetent and inept “commander”! But it’s so funny that he is still loved and applauded by those who had voted for him for his stance of withdrawing troops at any cost since the Vietnam war. After all, anti-war people still have far fetch excuses that they believe are right. While the people didn’t vote Biden, on the other hand, are worry about the future of their country.
The law of survival is true for all things. If we want peace to go about with business and life safely, we must also be strong and able to protect ourselves. When I was a child, I was bullied at school, I told my brother about it, but beaten by him instead. He said “you have to fight back, if you can’t fight back, grab him... bite...” I was skinny and weak at that time, but I listened to my brother, trying to grap the opponent even though I was beaten in the process and hurted a lot. And when I managed to hold on and bit him, I forgot all the pain that was pouring on my head. Without let go the bite.... It's a child's story. But thanks to that, from the result of that incident it was safe for me to study peacefully, no more abuse. If you want peace, you must be ready for war.
Taiwan is not like other countries, they know their own fate. For the wealth they have created by hard working, they must also know how to protect it. For decades, they have been bullying by the communist China regime across the Taiwan strait. In general, everyone knowss the big guy always hates and threaten to swallow small guys. Communist China has that same attitude, thinking like if a billion of them just only pee, the stream of their urine will overflow to drown the whole of Taiwan in no time... Yet, throughout the history of the world, big guys still lost the fight against small guys.
In Vietnam in 1976, at the school I taught located on the slope of a highway 20. Each early morning, there were always groups of people cycling from home to the plant growing fields. At the top of the slope, they stopped to rest for a while then bicycled downhill. Running downhill, riders must prepared themselves in advance because bicycles at that time did not have any... brakes. The bicycle didn't have a "mud flap" either, for fear of muds stick to it stopping it from going. At that time, used disposed car tyre and rubber tubing string sandals were very precious, use the sandals to rub on the tires was the best way to the brake the moving bike (you try to imagine a bicycle carrying a bag of eighty kilograms of corn, going downhill and squeezing the brake with rusted steel wire, if the steel wire is snapped off, you are finished for sure).
That time, by chance, I met Dung, my classmate in high school, among a group of saggy and filthy dressed famers. That year I was in the 11th grade, I got the baccalaureate the 1st exam. Dung was in the middle of school studying but one year older than me and had to join the army before the exam. For years since, I didn't know whether he was still alive or died in battlefields. I was glad to see him again after peace but hardship returned to South Vietnam. Dung stopped his farm work for the day and went out with me for a few drinks to rekindle our past experiences.
Dung said that he had entered Quang Trung Military Training Centre for 3 months training, graduated the course and then immediately thrusted to fight the battle of An Loc. Being alive in the battle of An Loc was very lucky and a miracle indeed. The fierce battle of An Loc was well known to every one among us at that time. The battle of protecting the provincial town of An Loc was famous with the words "fight to the death". Many hard core regular army divisions from communist North Vietnam were defeated and wiped out in this fierce battle. They could not capture the small provincial capital as planned, because the ARVN soldiers did not surrender and kept fighting till their death. They fought gallantly against the strong north Vietnamese arm force well equipped with powerful weapons, even with tanks, and in overwhelming number of troops. The ARSVN soldiers fought the battle heroically, perhaps partly because there was no way to escape alive from the battle field for them. Highway 13, the only way to retreat out of the town, was cut by the communist 7th division. The soldiers had to fight the fierce combats to the end. The price to pay for that battle was so high in people’s lives. With vietcong’s overwhelming force, I see no need to cut off Highway 13 if Vietcong and North Vietnamese regular forces only wanted to capture An Loc. Leave the ARSVN a way to retreat, never force the opposition to corner. Behave and treat the opposition humanely, even in the battle field. Vietcong had no such generosity.
Freshly finished the basic training, Dung was assigned to the battalion responsible to clear the National Highway 13. Before that, so many ARSVN troops could not clear this main highway, because of the "latch" tactic of the North Vietnamese army. They dug a maze of solid tunnels, withthe only way out is... the entrance of the tunnel, no back alley. Food and ammunition were piled up in the cellar. All the heavy artilleries were chained to their legs (don't win, won't return alive). There were hundreds of such half submerge tunnels, if one was overrun, another bunker would pop up waiting. Even for the division of experience fighters, with tanks support, it could not advance because the enemy, Vietcong, also had to fight "to death" too, to kill the enemies in order to survive. They were well covered in those bunkers.
The war was strange, so many skilled ARSVN special force soldiers could not destroy the bunker like half submerge tunnels, but the group of newly army graduates like Dung, freshmen, had managed to clear all Vietcong in those bunkers along the highway in just one brief battle. Dung said: “We didn't know anything, at midnight the GMC cars drove to the staging location next to the highway. We didn’t carry any rifles, instead each soldier was given about a dozen grenades, then the officers gave us the instruction: just to run furiously straight forward along the highway, if spotted any small "hole" along the route, threw the grenade into the holes and kept running ahead looking for more holes to throw the grenades in. Before going into the “suiciding” battle, a farewell/so long party was organized for the warriors, served with roast pigs and spirits. The party lasted from 4am to 6am, then the officers shouted to their soldiers: “brave worriers: let’s march forward”. Just kept running ahead, Vietcong soldiers did not hear any noise of bullets discharged from rifles. We ran like ducks running on the rice field, the sea of ​​soldiers in military term, ran past the vietcong’s underground bunkers, whoever was unlucky would be shot and killed, but Dung said the number of deaths was very small because the soldiers just ran aimlessly forward looking for exposed pot holes, rather than crawling, hiding, shooting like conventional fighting. Ran quickly pass the observation holes, then turn around and dropped the grenades into the holes. Because the mouth of the tunnel was dug purposefully facing the opposite direction, facing the movement of the advancing RSVN force in order to shoot at the advancing enemies-ARSVN. If Vietcong was attacked from behind their bunker, they couldn't turn their guns around and became the sitting ducks. All underground bunkers were quickly destroyed. Highway 13 was cleared in a very short space of time and reinforcements quickly entered the town An Loc and An Loc was liberated. Dung said that the new recruits had not encountered any real battle before the deployment hence have yet faced any real fear, have not seen any death, so they dared and assaulted fearlessly. Soldiers who have fought for a long time and had vast battlefield experiences, would not dare to do such suiciding act like that, fighting against the well-equipped enemies with no guns. Compare the outcome at the end, the battle wary experienced soldiers might die more in total even though they die a little by a little each time....
Enough of analysing the past war game, let’s go back with the Taiwan case and say that Taiwan is running out of surviving routes. They are facing the dead end road, behind them is the open sea-drowning. They know they can only rely upon to themselves to survive. Surely they must have known long ago how to defend themselves by themselves. Some might ask that “what is going to happen if communist main land China drops a few small atoms bombs on the Island nation?” Mainland china and Taiwan are all ....Chinese. If mainland communist China has atom bombs, Taiwan might have them too, they just don't show them to the public. So is South Korea and so is Japan. They will not stand still like sitting ducks and wait to be maimed. Please don't think you're the smartest person in the world. The same goes for the Vietnam War. If the Americans didn't jump in and messed around in their own way, then ran away and saying that Vietnamese soldiers didn't know how to fight, corrupted governments.... then who knows for sure how it would be ended. The battle between the mainland communist China and Taiwan is fought between people of the same ethnicity. Past history has proven to be ... no one knows who will win. They know each other so well... Especially now with the new knee kneeling commander in incompetent, Taiwan has to fight to the death on their own, perhaps.
Uncle Xi is pretending to perform mocked battle drills to prepare for real things, but who know when the real thing would happen. The soldiers thought that they were going to do practice drills today, but when they see the Taiwanese beaches just right in front of them, they were done, they had to push ahead and no place to hide or turn back. If you finish the battle and still alive, you are called a hero, and if you die, you are a martyr. Only the generals for whatever the outcome of the war would be.... are promoted, promoted...
I believe that nature revolves in a circle (what goes around comes around), what goes up to the "top" of the ill will go down the valley. My parents had witnessed many such cases, so did my life. Balloons that are too big will explode. China has expanded to its fullest extent, but unfortunately, it is stuck dangerously with a needle.... Taiwan. huhu...
English Translation: Hung Nguyen
Vietnamese text: Jimmy Nguyen Nguyen

Đài Loan (hết)

Cuối tuần rồi, thôi cũng kết thúc những bài viết về xứ Đài. Bài viết đầu, tui muốn đề cập đến chuyện đang nóng là bác Tập quyết sát nhập ĐL. Bác muốn lắm vì đây là thời cơ đã tới. Virut làm thế giới suy thoái. Nước Mỹ xưa nay là cái ô che chở cho Đài nay cái ô đó lủng lỗ chỗ. Giờ nước Mỹ chỉ uýnh bằng miệng chớ đem quân là không dám. Lính chiến ra chiến trường sinh tử, dám chiến đấu không phải họ giỏi, họ lỳ ...mà họ tin tưởng cấp chỉ huy : em theo thầy, có gì thầy lo cho gia đình em....
Xem những cuộc chiến tranh của quân đội Anh, các chỉ huy luôn đi đầu. Súng bắn đùng đùng mà tỉnh bơ đúng kiểu "phớt tỉnh ăng lê ". Còn lính Mỹ bây giờ nhìn bác "tổng tư lệnh " thấy oải . Bác kêu gọi trả thù cho những người vừa bị chết bởi khủng bố. Tui thấy xìu. Chơi drone thì được, biệt kích nhảy thì thua, không ai có tinh thần đánh với người chỉ huy ển ển như vậy! Nhưng bác vẫn được yêu mến bởi cử tri đã bầu cho bác vì lập trường rút quân về bằng mọi giá từ hồi chiến tranh VN lận. Nói cho cùng những người phản chiến vẫn có những lý do mà họ tin là đúng. Bên ngược lại thì lo cho tương lai.
Quy luật sinh tồn luôn đúng với mọi vạn vật. Mình muốn hoà bình để yên ổn làm ăn thì cũng phải mạnh mẽ, cũng phải tự bảo vệ. Hồi nhỏ tui bị bắt nạt trong trường, về méc ông anh, còn bị đòn. Ổng nói phải đánh lại, đánh không lại thì ôm nó mà... cắn....Tui hồi đó ốm nhom, yếu ớt nhưng nghe lời ông anh, cố gắng ôm đối phương dù bị đánh đau lắm. Và khi tui cắn được rồi thì quên mọi đau đớn đang đổ trên đầu.Quyết không nhả.... Đó là chuyện trẻ nhỏ. Nhưng nhờ vậy mới yên ổn học hành. Muốn hoà bình phải sẵn sàng chiến tranh.
Đài Loan không như xứ khác, họ biết thân phận mình. Cái của cải họ làm được thì họ cũng phải biết cách bảo vệ nó. Suốt mấy chục năm, lúc nào họ cũng bị bắt nạt bởi lục địa. Ai cũng nghĩ thằng to bao giờ cũng oánh ăn thằng bé, theo kiểu họ đái cũng thành lũ cuốn... Vậy mà suốt chiều dài lịch sử thế giới, thằng to vẫn thua bởi thằng bé như thường.
Năm 76, cái trường tui dạy nằm trên đầu dốc của một cung đường quốc lộ 20. Sáng sớm bao giờ cũng có hàng đoàn người từ nhà đạp xe vào nương rẫy. Lên đỉnh dốc là họ ngừng lại nghỉ ngơi rồi xuống dốc. Xuống dốc phải chuẩn bị vì xe đạp hồi đó không có... thắng. Xe cũng không có cái "vè " sợ đất dính đi không được. Lúc này dép râu của bộ đội rất quý, chân mang dép râu cà vào vỏ xe làm thắng hay hơn mọi thứ (bạn thử tưởng tượng xe thồ một bao bắp tám mươi ký,xuống dốc mà bóp thắng bằng dây, nó đứt là toi mạng chớ bộ).
Bữa đó tình cờ trong đám người lam lũ đó tui gặp lại Dũng, bạn học thời trung học. Năm đó là lớp 11, tui được thi tú tài, Dũng đang học dở dang nhưng hơn tôi một tuổi phải vào lính trước kỳ thi. Mấy năm không biết sống chết thế nào, giờ gặp lại thì mừng lắm. Dũng bỏ buổi đi làm cùng tui kiếm vài xị tâm sự chuyện xưa.
Dũng kể vào quân trường Quang Trung học quân sự 3 tháng, rồi ra trường đánh trận An Lộc liền. Còn sống đến hôm nay là may mắn. Trận An Lộc thì mấy bạn cùng thời với tui đều biết rồi. Nó nổi tiếng với từ "tử thủ ". Nhiều sư đoàn thiện chiến miền bắc phải chịu thua, không chiếm được cái tỉnh lỵ nhỏ bé vì người lính VNCH tử thủ. Họ tử thủ cũng vì oai hùng nhưng cũng vì không còn đường thoát thân . Quốc lộ 13 bị cắt bởi sư đoàn 7 cộng sản. Hết đường lui thì phải chiến đấu đến cùng. Cái giá phải trả cho cuộc chiến đó đắt quá. Với lực lượng áp đảo, tui thấy không cần cắt đường 13 nếu chỉ cần chiếm An Lộc. Hãy để cho địch thủ một đường rút lui, đừng bao giờ dồn ai vào chân tường.
Dũng được vào ngay trận giải toả quốc lộ 13. Trước đó bao nhiêu binh đoàn VNCH đã không giải toả nổi bởi cái chiến thuật " chốt " của bên cs. Họ đào hầm kiên cố, chỉ có một đường ra là.... cái miệng hầm, không có ngõ sau. Lương thực và đạn dược chất trong hầm. Súng lớn thì vận động quân sĩ.... xích vào chân (không thắng không về). Chốt có cả ngàn đơn vị như vậy, phá được chốt này thì chốt khác mọc ra. Cả sư đoàn giải toả, có xe tăng yểm trợ cũng không tiến được vì chốt cũng có nghĩa là "tử thủ ".
Chiến tranh thật kỳ lạ, bao nhiêu quân thiện chiến không nhổ chốt được mà đoàn quân toàn tân binh mới ra trường như Dũng lại thông được toàn bộ chốt chỉ trong một trận đánh. Dũng kể: tụi tao có biết gì đâu, nửa đêm xe GMC chở đến nơi tụ quân. Không mang súng, chỉ phát cho mỗi người mươi trái lựu đạn, dặn chạy tới trước cứ thấy "lỗ" là thẩy vô. Trước trận có bày heo quay nhậu với rượu đế. Nhậu từ 4 giờ sáng đến 6 giờ là sĩ quan hô xung phong. Cứ thế cắm đầu chạy đến trước, không nghe thấy tiếng đạn, chạy như đàn vịt nhưng tiếng quân sự gọi là biển người, chạy vượt qua chốt luôn, ai xấu số thì nằm lại nhưng Dũng nói số chết rất ít vì lính chạy càn chứ không bò bò núp núp như những lần trước. Chạy qua chốt thì quay lại thả lựu đạn vì miệng hầm hướng về trước, nếu đánh từ sau bộ đội quay súng lại không được. Toàn bộ chốt bị tiêu diệt. Lúc này quốc lộ 13 được giải toả và quân tiếp viện vào được An Lộc. Dũng nói tân binh chưa biết sợ, chưa nhìn thấy cái chết nên dám xung phong. Lính đánh trận lâu năm, dày trận mạc lại không dám. Rút cục chết lại nhiều hơn dù chết lai rai....
Phân tích lòng vòng từ nãy giờ để nói rằng ĐL hết đường chạy. Họ cùng đường rồi, sau lưng là biển cả. Họ biết chỉ trông vào chính mình. Họ ắt hẳn phải biết cách nào để tự vệ. Có bạn nói lục địa thả vài trái nguyên tử nhỏ để dằn mặt thì sao. Đại lục với ĐL cũng là.... tầu. Anh có nguyên tử thì tui cũng có thể có chứ, có điều không khoe ra thôi. Nam Hàn cũng vậy mà Nhật Bản cũng vậy. Họ đâu chịu đứng yên chờ chết. Đừng ai nghĩ mình khôn hết thiên hạ. Cái chiến tranh VN cũng vậy. Nếu người Mỹ đừng nhảy vào quậy theo cách của họ, không xong rồi bỏ chạy nói lính Việt không biết chiến đấu, tham nhũng.... thì chưa chắc biết kết thúc như thế nào. Trận chiến ĐL và lục địa chỉ do người cùng dân tộc đánh với nhau mà lịch sử từng chứng minh là ... không ai thắng ai được. Biết nhau quá mà... Nhất là bây giờ ĐL phải TỬ THỦ.
Bác Tập làm bộ tập trận chớ đánh thật hồi nào không hay. Lính tầu cứ tưởng hôm nay cũng tập thôi mà, chừng thấy trước mặt là bãi biển ĐL thì cũng xong rồi, phải tiến lên thôi chớ trốn chỗ nào. Xong trận mà còn sống thì được gọi là anh hùng, chết là liệt sĩ. Chỉ mấy ông tướng là kiểu nào cũng.... lên lon, lên chức...
Tui tin tạo hoá xoay vần, cái gì lên "đỉnh" thì sẽ đi xuống. Đời ông già mình chứng kiến nhiều vụ, đời mình cũng vậy. Trái bóng to quá sẽ nổ. Trung Quốc bành trướng hết cỡ rồi, xui lại bị dính cây kim.... Đài Loan huhu...

No comments:

Post a Comment