Dượng 88/25
Charlie
Sáng hôm đó mới thức dậy thì thấy tin tức đăng ảnh bị ám sát, nhưng chưa mất. Video clip chiếu cảnh ảnh bật ngửa ra sau thật kinh hoàng. Lần đầu tiên tui thấy người bị bắn thật, không phải đóng phim. Ít lâu thì clip bị gỡ khỏi mạng. Nghe dượng nói lời cầu nguyện. Cũng nghe anh Mút lo âu. Khi đi đến nơi làm việc, bày đồ nghề ra chuẩn bị một ngày mới thì tin báo ảnh mất rồi. Tui không biết anh này. Hoàn toàn không biết. Chỉ chậc lưỡi nói tên sát thủ này tài quá. Ảnh ngồi trong lều chớ không đứng ngoài trời như dượng hồi đó. Nếu nhắm từ trên cao thì bị lều che mất phần đầu. Nhắm vào phần thân thể thì sợ lạc vào người chung quanh che khuất. Vậy mà hắn vẫn tìm ra một khe nhỏ xíu. Hôm qua lại nghe tin hắn bị bắt và hết hồn khi biết hắn mới 22 tuổi. Sao lành nghề bắn tỉa vậy?.
Mấy ngày sau tui tìm hiểu về Charlie. Thì biết ảnh là người cánh bảo thủ (cánh hữu). Tui lại chậc lưỡi nữa. Trẻ sao lại theo cánh này. Trẻ phải theo cánh tả chớ. Ta biết trong gia đình, mấy ông bà già ủng hộ Trump hết cỡ nhưng không dám đụng đến con cái, vì chúng ghét ổng thậm tệ. Bên Úc cũng vậy. Người trẻ họ khinh mấy ông già như tui ra mặt. Một cháu gặp tui nói rất dễ thương: A! Bác Jim “cuồng Trump” phải không? . Tui biết cháu không hiểu chữ “cuồng”, vì giọng cháu thật thân mật.
Tui mất mấy ngày tìm hiểu về ảnh. Thì mới biết ảnh đã hoạt động cổ vũ cho cánh hữu từ năm 17 tuổi lận. Và anh chọn phương pháp tranh luận. Hậu sinh khả uý. Cách này khó. Chỉ những người giỏi trời ban mới thực hiện được. Mà ảnh rất trẻ, vốn sống chưa nhiều. Nói cho lọt lỗ tai người ta không dễ chút nào .
Phương pháp tranh luận thì tui không lạ gì. Vì tui từng học sư phạm. Đây là một trong những cách truyền đạt một ý tưởng.
Những năm 70, nền giáo dục VNCH bắt đầu chịu ảnh hưởng lối giáo dục Mỹ. Trước đó thì thầy giảng và học sinh ghi chép. Sau thì thầy cho đề bài, học sinh tìm hiểu rồi lên bục giảng thuyết trình. Mới đầu kêu tên mình là run lẩy bẩy, nghẹn họng nói không được. Thầy cho cầm giấy đọc. Rồi cũng quen, có thể nói vài câu. Thường thầy chỉ cho trình bày mỗi đề tài từ ba đến năm phút. Hết giờ là cắt ngang. Xuống đi trò. Tức lắm. Phải tìm cách nói ngắn mà hay. Tránh nói dài nói dở. Học kiểu đó, sau này ra đời luôn tự tin.
Lên đại học thì có tranh luận. Thầy ra một đề tài. Hai nhóm bắt thăm xem mình sẽ binh hay chống nó. Sau đó đứng trước bàn dân thiên hạ, dùng lý lẽ nói phần đúng cho phía mình. Thí dụ như đề tài: có nên dùng roi vọt để dạy học trò hay không. Tui bắt trúng cái thăm “có”. Bên bắt trúng thăm “không” thì dễ rồi. Vậy mà khi tranh luận nhóm tui thắng. Nhờ câu kết là: roi vọt chỉ có tính răn đe và phải thật công bằng. Cũng như trong xã hội vẫn phải có nhà tù. Đáng lên án là lợi dụng nó để phục vụ lợi ích một người hay một đảng phái.
Học theo phương pháp tranh luận. Ta hiểu trên đời này không có gì đúng 100%. Sau mỗi lần tranh luận, người ta sẽ rút được cái trung dung. Nhìn mọi vật đa chiều. Tự dưng thành người lương thiện, tránh được cực đoan.
Cộng sản cũng dùng phương pháp này. Gọi là “thảo luận”. Tui học được cả hai chế độ nên rành. Giáo viên cho đề tài và học sinh tự do phát biểu. Sau đó thầy đúc kết và khéo léo dùng ý kiến của mình “chêm” vô. Cái đề tài đều là của mấy ông lớn đưa ra. Thí dụ như: Có linh hồn hay không? Người nói có, người nói không. Dĩ nhiên là không thể chứng minh nên cuối cùng thầy kết luận là… không có. Các đề tài sắp xếp sao đó để học sinh thành người… vô thần. Sau này làm cái gì cũng không sợ hậu quả. (Bắn người biểu tình chẳng hạn.)
Khi anh Charlie mất rồi. Tui mới xem lại nhiều cuộc tranh luận của ảnh. Mới biết nhiều người ghét ảnh vì… cãi không lại. Ảnh nói có duyên, hoà nhã, lý lẽ lại thuyết phục. Có một chị nói “tui hate cái nước Mỹ này lắm”. Ảnh nói: vậy mà chưa ai chịu rời nước Mỹ mà đi hết

.
Điều gì khiến họ không rời? Đó là sự tự do. Không ai có quyền áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, ngay cả tổng thống. Tự do ngôn luận. Ai cũng có quyền nói ý nghĩ mình ôn hoà và không cổ vũ bạo lực.
Tuy vậy. Giữa tranh luận và “cãi lộn”. Thậm chí không nói về đề tài mà nhắm vào cá nhân. Nó là làn ranh mỏng. Dễ bị “rách”. Đôi khi bi kịch xảy ra. Charlie là một bi kịch. Vũ khí của anh chỉ là cái micro. Khi chết anh vẫn nắm chặt nó. Sau anh chắc chắn sẽ có thêm nhiều người nối tiếp. Bài học Nepal còn đó. Thủ tướng họ qua thăm bác Tập, học được bài “tường lửa”. Đem về xài liền. Cái kết là phải đu giây mới giữ được mạng. Cái dân Nepal xưa nay hiền lành nhất thế giới mà còn như vậy. Cũng may phe ta biết “nhồi” học trò từ nhỏ. Nên ai cũng yên phận. Cho bó cỏ là vui mừng rồi….
Sáng Chủ Nhật hôm nay, thấy bên Anh Quốc có cả trăm ngàn người biểu tình. Thấy có cầm hình của ảnh. Xứ Anh Quốc mà giờ ăn nói trái ý nhà nước là cũng bị hốt. Cầu nguyện trái ý cũng vô tù. Kỳ vậy? Có chuyện gì cũng nên “nói chuyện phải quấy”. Hãy tranh luận ôn hoà. Mục đích là tìm ra cái gần đúng. Nếu không đủ lý lẽ thì đứng nghe và tự tìm bài học cho mình. Đời này, đúng được 51% là hay rồi…
Lúc nghe tin Charlie mất. Ông dượng có nói vài lời. Lần đầu tiên tui thấy ổng suy sụp. Nói mà muốn khóc. Ông xưa nay không được lòng giới trẻ. Mà có một người trẻ đi theo con đường của ổng là mừng muốn chết. Ảnh hoạt động lâu rồi. Chắc cũng tạo được ảnh hưởng ít nhiều. Giúp cánh hữu thêm ít phiếu người trẻ. Thật quý giá. Người trẻ mất sớm luôn làm ta thương cảm ngay cả khi họ lỡ làm chuyện ta không vui. Vậy mà có mấy thằng già VN ở Bolsa và một thằng ở Texas nhảy cẫng vui mừng khi một người trẻ bị ám hại. Bó tay!
Daddy 88/25
Charlie
(English text of the original article in Vietnamese: Charlie 88/25: – Venezuela
English Translation: Hung Nguyen
Vietnamese text: Jimmy Nguyen Nguyen
I woke up that morning and saw the news posting Charlie’s photo being assassinated, but not dead. The video clip showed him falling backwards, so horrifying. It was the first time I saw someone actually being shot, not in a movie. The clip was taken down from the internet shortly after. I heard my Daddy saying the praying. I also heard a number of Mits worried. When I got to work, setting out tools to prepare for the day, the news reported that he was dead. I didn't know this young man. I didn't know him at all. I just clicked my tongue and said this killer was so talented. He was sitting in a tent, not standing outside like my uncle did. If you aimed from above, the tent would cover your head. If you aimed at the body, you would be afraid of getting lost in the people around you. But he still found a tiny gap. Yesterday, I heard he had been arrested and was shocked to learn that he was only 22 years old. How could he be so good at sniping?
A few days later, I learned about Charlie. I found out that his family was conservative (right-wing). I clicked my tongue again. Wondering why young people follow this side? Young people should follow the left wing. I know that in the family, the old people support Trump wholeheartedly but do not dare to touch their children, because they hate him so much. In Australia, it is the same in Australia. Young people openly despise old men like me. A child met me and said very cutely: Ah! Uncle Jim is "crazy about Trump", right? I know he did not understand the word "crazy", because his voice was so intimate.
It took me a few days to learn about Kirk. Then I found out that he had been supporting the right wing since he was 17 years old. And he chose the debate method. Young people are formidable. This method is difficult. Only those who are gifted by God can do it. And he is very young, and has not lived long yet. It is not easy to make people listen.
I am not unfamiliar with the debate method. Because I studied pedagogy. This is one of the ways to convey an idea. In the 70s, the education system of the Republic of Vietnam began to be influenced by the American education system. Before that, the teacher lectured and the students took notes. Later, the teacher gave the topic, the students researched it, and then went up to the podium to present. At first, when my name was called, I was shaking and choked up, unable to speak. The teacher let me hold a piece of paper to read. Then I got used to it and could say a few sentences. Usually, the teacher only let me present each topic for three to five minutes. When the time was up, he would cut me off. Get down, you. I was so angry. I had to find a way to speak briefly but well. Avoid speaking long and speaking badly. Learning like that, I would always be confident when I went out into the world.
When I went to university, there was a debate. The teacher gave a topic. Two groups drew lots to see if they would defend or oppose it. Then, standing in front of the public, I used reasoning to argue for my side. For example, the topic: should we use whips to teach students or not? I drew the "yes" lot. The side that drew the "no" lot was easy. Yet when we debated, my group won. Thanks to the conclusion: the whip is only a deterrent and must be fair. Just like there must still be prisons in society. It is condemnable to use it to serve the interests of a person or a party.
Learn by the debate method. We understand that nothing in this world is 100% correct. After each debate, people will come up with a middle ground. Look at things from multiple perspectives. Suddenly become good people, avoid extremism.
Communists also use this method. It is called "discussion". I have studied both regimes so I know it well. The teacher gives the topic and the students are free to speak. Then the teacher summarizes and cleverly uses his own opinion to "insert" it. The topics are all given by the big guys. For example: Is there a soul? Some say yes, others say no. Of course it cannot be proven, so in the end the teacher concludes that... there is no. The topics are arranged so that the students become... atheists. In the future, they do whatever they want without fear of consequences. (Shooting protesters, for example.)
When Charlie passed away. I just watched many of his debates again. I just realized that many people hate him because… he can’t argue back. He speaks charmingly, gently, and his arguments are convincing. One woman said “I hate America so much”. He said: yet no one has left America yet

.
What keeps them from leaving? It’s freedom. No one has the right to impose their thoughts on others, even the president. Freedom of speech. Everyone has the right to speak their mind peacefully and not promote violence.
However. Between debate and “argument”. Not even talking about the topic but aiming at the individual. It is a thin line. Easily “ripped”. Sometimes tragedies happen. Charlie was a tragedy. His weapon was just the microphone. When he died, he still held it tightly. After him, there will definitely be many more people following him. The lesson of Nepal is still there. The Prime Minister visited Uncle Xi and learned the lesson of “firewall”. He brought it back and used it immediately. The result was that he had to swing on a rope to save his life. The Nepalese people, who have always been the gentlest people in the world, are still like that. Fortunately, our side knows how to “stuff” students from a young age. So everyone is content. Giving them a bundle of grass is enough to make them happy….
This Sunday morning, I saw hundreds of thousands of people protesting in the UK. I saw people holding pictures of Charlie. In the UK, now if you speak against the government, you will be arrested. If you pray against the government, you will be imprisoned. How strange? No matter what happens, one should be allowed to “talk about the right and wrong”. Let's debate peacefully. The goal is to find the closest thing. If there is not enough reasoning, then stand and listen and find your own lesson. In this life, being right 51% is good enough...
When I heard that Charlie had passed away. My Uncle let out a few words. It was the first time I saw him break down. He wanted to cry. He has never been popular with young people. But having a young person follow his path makes me happy to death. He had been active for a long time. He must have made some impact. Helped the right wing gaining a few more young votes. How precious. Young people who die early always make us feel sorry for them even when they accidentally do things we are not happy about. Yet there are some old Vietnamese guys in Bolsa and one guy in Texas jumping with joy when this young person is assassinated. I give up!
No comments:
Post a Comment