War In Ukraine
Sergeant
English text of the original article in Vietnamese: “Trung Sĩ”
English Translation: Hung Nguyen
Vietnamese text: Author Jimmy Nguyen Nguyen
05/05/2022
I failed the baccalaureate exam, I become a sergeant
You, my dear sweetheart, stay at home living with the US soldier, raise my children
When I finish my duty with our homeland
Return home, I have ...American-Viet babies.... to raise
The rhyme is so pity and sad to hear, pity for men during the war time. At that time, friends in my same class, talent but unlucky with exams. In war time, the guys who passed the baccalaureate degree had to put aside the study to join the military training school, for three months in Quang Trung Camp, and then six months at Thu Duc Military Officer School to learn to be military leaders. Graduated from Thu Duc Army Training School with the rank of Warrant Lieutenant. Those who failed the baccalaureate exam also had to spend three months in Quang Trung and six months in Dong De (Nha Trang) Non-commissioned Officer Training School to learn the skills of profession soldiers. Graduated with the rank of Sergeant. When we met each other on the street, even all were friends, you must properly salute him. The Sergeant commanded a platoon of about thirty soldiers. Warrant Lieutenant, Second Lieutenant, Sub Lieutenant - serves as the assistants to the captain, who commands a company of about 150 soldiers. Therefore, the sergeant is often not considered as a rank to be searched and chased for, because he is just the leader of a platoon of about 30 combating pawn soldiers, under his command there are also a few corporals.
I finished the baccalaureate-1st, and continued the baccalaureate 2nd. Some of my friends failed the baccalaureate-1st, had to enter the Dong De military school. When I was about to take the exam, my friends who has just graduated from that military training school, had fifteen days on leave before taking up the assigned duty. My friends took me back to Saigon to take me out for..the fraying. Only 19 years old, so innocent and didn't know how to hold a girl's hand. There's no time to “learn” during the war time. War doesn’t spare anyone. Knowing the smell of life a bit while you can, then go to a military post with the assignment order paper but not knowing where you will end up. A place somewhere in the four tactical zones. Some was lucky to be assigned close to home. My friends were darken with heavily tanned skin. Dong De Military School was also well known as the "steel forging furnace" for young guys. So after finishing the course, it’s so right that they were all blackish brown souls. Everyone had learnt a little bit of martial arts there.
In terms of combat, the Sergeant nonetheless has a certain school study level (equals to that of an officer, only ... failed the final year high school exam) so he can read the map when receiving orders. Yes! At what coordinates to ambush the enemies, where to lay mines and traps, where to put the machine guns so as not to "obstacle gunnery"...... In these cases, the lieutenants, second lieutenants may not know. The sergeant was closer to the soldiers and had a lot of battlefield experience because he was always the first to encounter enemies in a battle. (staying in the outermost position). Officers are always in the inner circle, safer of course. However, no matter how many victories were achieved, sergeants could only be promoted to the First Sergeant, then Sergeant Major, that was all. Never made to the rank of the Lieutenant. There were a few special cases that are not mentioned about.
So was my Old man. He was discharged with the rank of First Sergeant Major. With decades of military service, he could only reach to that level. My brother was educated with higher high school level, so he was an Officer. It took five years to become a captain. He could go up higher, but the sky of South Vietnam collapsed, he was sent to the re-education camps for a number of years. The old man also has a number of medals, on June 19 of every year – the Military Day of South Vietnamese, he took them out and wore them. I asked him.... daddy was an 'ornamental' soldier, how come you also military award medals (he was a technician, so he only stayed safely in the base). He explained: “there were many kinds of medals, that day when vietcong fired artillery into the camp, I got two tiny pieces of the shrapnel, so I got two medals: "a heroic fighting medal and a wounded in action medal". And one time I went with a delegation of rural construction officials on a campaign, also got one medal (forget the name of this campaign). I got some bonus money too”. However, the rank of sergeant major was also very significant. The day my family built the brick fence, there were soldiers with colt 45 guns dangling on their belts, building the bricks for him, I was astonished.
On Australia's Anzac Day, the Vietnamese veterans marching in the parade also wore medals. There is a man who hadn't been in the RVN army for a single day, wore a vest with RVN military medals on one side of his chest. I just burst into... laughing.
The regular army was like that. Even non-commissioned officers must be educated and well-trained, not just professional officers. I remember my old man had to go to school for refreshing training all the time. Every time the US gave aid to a new machinery or a new kind of weapon, they had to go to school to learn and to be trained how to operate them. Some courses that lasts all three months and had to be away from home. After studying, there was also a diploma to certify the successful completion. I remember my dad attended a course with 40 trainees, 38 passed, 2 failed, he was one among the fails. So he had to study "repeat" for 3 more months. I asked "why are you so stupid". He said quietly: if successfully graduating this course, I had to go the front... to fight, I intentionally failed to be returned to my old assignment....( Hic! Lost the war to VC in South Vietnam, ... my old man had contributed to it too... ) .
Non-commissioned officers are very important. They fight directly with the enemy and could have only one army rank, so they are very experienced. Unlike officers, who can be promoted continuously, so they often change to different localities. Every place is a different. The non-commissioned officer understands each soldier's mind and marches closer to his pawn soldiers than the commanding officers. So success or failure on the battlefield is rested up on them. Senior commanders from the top sometimes don't understand the fates of the soldiers under their hands. Often send the soldiers to their deaths. Non-commissioned officers they know where is safe to go, where the dead traps are, because they have been living and facing with the reality of battlefields.
The army is such a scientific organization, so in war it is quite successful, with few losses and little damage. Especially when it comes to the kind of war that drags on year after year. South Vietnamese people had endured the invasion war every day from the first day of its independence, for 20 years. Many generations have grown up in the war and... vice versa, with so many uncountable losses. They have enriched with so much experience in fighting, especially with a long drawn out war.
In the war between Ukraine and Russia, many Russian generals have died, a dozen so far. May be because the Ukrainian intelligence is good, or may be because the organizing structure of the Russian military has some defect, causing the officers to go directly to the battle and thus received heavy casualties on themselves. Must recognize that the North Vietnamese people's army (communist Vietnamese) had very few generals died. Throughout the decades of war in Vietnam, no North Vietnamese general died in battles, only soldiers died, a lot with millions.
This time, when the Russian and Vietcong arm forces practice together in the East Sea, soon, the Vietcong people armed force, please teach the Russian generals how to evade and hide in fighting. It is so pity for them, those Russian aging generals!
Trung sĩ
Anh rớt tú tài anh đi trung sĩ
Em ở nhà lấy Mỹ nuôi con
Khi nào xong chuyện nước non
Anh về anh có ....Mỹ con.... anh bồng
Bài vè nghe mà ngậm ngùi, thương cho thân trai thời chiến. Thời đó bạn bè cùng lớp, học tài thi phận hên xui. Đứa đậu tú tài, dính động viên , cũng phải xếp bút nghiên vô quân trường , ba tháng Quang Trung học cơ bản, sáu tháng Thủ Đức học chỉ huy. Ra trường chuẩn uý. Đứa rớt tú tài thì cũng ba tháng Quang Trung, sáu tháng Đồng Đế ( Nha Trang ) học chuyên môn nghề lính. Ra trường cấp bậc trung sĩ. Đi đường gặp nhau dù là bạn bè , cũng phải nghiêm chỉnh chào một cái. Trung sĩ chỉ huy một trung đội khoảng hơn ba chục lính. Chuẩn uý, thiếu uý, trung uý thì làm phó cho một đại uý, chỉ huy một đại đội ( khoảng 150 lính ). Nên coi vậy chớ trung sĩ oai hơn vì là trưởng ( trung đội trưởng), dưới trướng còn có mấy hạ sĩ sai vặt.
Tui xong tú một, học tiếp tú 2, mấy đứa bạn rớt tú tài, vào quân trường Đồng Đế. Lúc tui sắp thi thì mấy bạn ra trường. Được mười lăm ngày phép trước khi đi nhận nhiệm sở, mấy bạn về SG dắt tui đi phá.... t....Lãnh đồng lương đầu tiên, tuổi mới 19. Chưa từng biết nắm tay một người con gái. Giờ không có thời gian . Chiến tranh không chờ đợi ai. Biết mùi đời chút rồi cầm sự vụ lệnh đi trình diện một nơi nào đó mà chưa biết ở đâu. 4 vùng chiến thuật. Ai hên thì được gần nhà. Mấy bạn da đen nhánh. Quân trường Đồng Đế còn có tên là " lò luyện thép ". Nên học xong đen thui là phải. Ai cũng có võ nghệ chút đỉnh.
Về tác chiến, người trung sĩ dẫu sao cũng có trình độ văn hoá ( ngang ngửa sĩ quan mà, chỉ ... thi rớt thôi ) nên nhận lệnh cũng biết xem bản đồ . Ờ ! Đi phục kích ở toạ độ nào, sắp xếp mìn bẫy ở đâu, đại liên để chỗ nào để không " trở ngại tác xạ"...... Mấy vụ này ông thiếu uý, trung uý chưa chắc biết. Người trung sĩ gần gũi binh lính hơn và kinh nghiệm chiến trường nhiều vì luôn đụng trận trước ( nằm vòng ngoài). Sĩ quan luôn ở vòng trong, an toàn hơn. Có điều, dù cho chiến công nhiều chăng nữa, chỉ lên trung sĩ nhất, thượng sĩ rồi thượng sĩ nhất là hết. Không bao giờ lên thiếu uý được. Có vài trường hợp đặc cách thì không kể.
Ông già tui cũng vậy. Ổng giải ngũ với cấp bậc thượng sĩ nhất . Mấy chục năm đi lính chỉ được vậy. Ông anh thì có học nên là sĩ quan. Đi năm năm lên được đại uý. Còn lên được nữa nhưng trời sập, đi cải tạo hết mấy năm. Ông già cũng có một số huy chương, lâu lâu ngày 19/6 cũng lấy ra đeo. Tui hỏi ....ba là lính ..."kiểng " mà cũng có huy chương à ( ổng làm kỹ thuật nên chỉ ở hậu cứ ) . Ổng giải thích : có nhiều loại huy chương , bữa đó vc pháo vô trại, ba dính cái miểng nhỏ xíu nên được 2 cái: " anh dũng bội tinh và chiến thương bội tinh " Còn bữa đi với đoàn cán bộ xây dựng nông thôn, xong chiến dịch cũng được một cái ( tên gì tui quên rồi). Có cái được tiền thưởng kèm theo. Vậy mà cái chức thượng sĩ cũng oai lắm. Bữa nhà tui xây cái hàng rào, có mấy anh lính đeo súng colt 45 lủng lẳng mà cầm bay xây gạch cho ổng, tui mới hết hồn.
Hôm ngày Anzac của Úc, mấy vị cựu quân nhân đi diễn hành cũng đeo huy chương tá lả. Có ông chưa đi lính ngày nào ,cũng mặc vest, đeo huy chương hết một bên ngực . Tui chỉ... cười.
Quân đội chính quy nó vậy. Ngay cả cấp hạ sĩ quan cũng phải có ăn học và được đào tạo kỹ càng chớ không phải chỉ có sĩ quan mới ăn học. Tui nhớ ông già coi vậy chớ phải đi học hoài. Mỗi khi Mỹ họ viện trợ một loại máy mới hay vũ khí mới là phải đi học. Có khoá kéo dài cả ba tháng và phải đi xa nhà. Học xong cũng có phát bằng. Tui nhớ có khoá học 40 người, đậu 38, rớt 2, trong đó có... ổng. Thế là phải học " đúp " 3 tháng nữa. Tui hỏi " sao ba ...học ngu vậy ". Ổng nói nhỏ : học xong cái này là phải ra ... tác chiến, tao cố ý rớt để được trả về nhiệm sở cũ....( Hic! Thua vc cũng có ... ông già góp phần ... ).
Người hạ sĩ quan rất quan trọng. Họ tác chiến trực tiếp với địch quân và chỉ một cấp bậc nên rất kinh nghiệm. Khác với sĩ quan , có thể thăng chức liên tục nên thường hay thay đổi nhiệm sở. Nay nơi này mốt nơi khác. Người hạ sĩ quan thấu hiểu tâm tư từng binh sĩ, đi sát với binh sĩ hơn người sĩ quan. Nên thành bại trên chiến trường là do họ. Người chỉ huy cao cấp ở trên đôi khi không hiểu lính. Thường hay đưa lính vào chỗ chết. Dân hạ sĩ quan họ biết chỗ nào vô là chết vì họ sống với thực tế nhiều.
Quân đội có tổ chức khoa học như vậy nên trong chiến tranh khá thành công, ít thua và ít thiệt hại. Nhất là gặp cái kiểu chiến tranh kéo dài năm này qua năm khác. 20 năm nội chiến từng ngày. Có bao nhiêu thế hệ đã trưởng thành trong cuộc chiến và.... ngược lại. Có bao nhiêu mất mát không sao đếm được.
Cuộc chiến Nga và Ukraine, tướng Nga chết nhiều . Có thể do tình báo Ukraine giỏi , hoặc có thể do tổ chức của quân đội Nga có một khiếm khuyết nào đó , khiến người sĩ quan phải trực tiếp ra trận và lãnh nhận thương vong. Phải công nhận quân đội nhân dân VN ( cộng sản ) , mấy ông tướng ít chết. Suốt mấy chục năm chiến tranh, tướng tử trận hình như không có, chỉ bộ đội chết nhiều. Lần này nếu tập trận chung với quân Nga, mong các bác chỉ dẫn cho họ cách... núp nghe. Tội nghiệp họ quá!
No comments:
Post a Comment