Bình Thuận - Phan Thiết quê tôi: Một ổ sâu vĩ đại!
Người Bình Thuận xa quê (Danlambao) - ...Là người được sinh ra và lớn lên nơi vùng biển yên lành này, tôi không thể không chua xót và uất hận, vì đồng bào của tôi đang bị bọn ngu đần và gian ác hành hạ, chiếm cả tài sản và sự sống, phá nát cả thiên nhiên, môi trường đang trong lành, rồi còn rước cả giặc Tàu về phá nát quê hương như vụ khai thác titan, vụ bán nhiều đất cho Tàu ở Hàm Thuận Bắc, hay cố tình phá tan tài sản mồ hôi nước mắt và công sức của những người dân từ nơi khác đến đây đầu tư du lịch và dịch vụ, khiến nhiều người tan nát cửa nhà, và mang lại cái nhục chung cho người dân vùng này!...
*
Tỉnh Bình Thuận có Thành phố Phan Thiết, chỉ cách Sài Gòn 190km, có dồi dào phương tiện di chuyển như xe hơi, tàu hỏa, và sẽ có cả phương tiện máy bay trong thời gian tới.
Xa quê hương đã lâu, tôi về thăm lại nơi xưa với niềm háo hức. Bình Thuận quê tôi là nơi được thiên nhiên ưu đãi về cảnh trí đa dạng: sông núi, đồi nương, biển cả và đất đai bạt ngàn. Bình Thuận - Phan Thiết (BT-PT), dân sống chủ yếu về nghề biển và trồng rãy, đặc biệt là thanh long BT có tiếng trong quốc nội và cả xuất cảng ra nước ngoài. Nhờ cảnh trí đa dạng, biển xanh bát ngát, và quỹ đất dồi dào, phù hợp với ngành du lịch biển, mà BT-PT đã có dịp đổi đời từ sau hiện tượng nhật thực nguyệt thực cách đây khoảng mười mấy năm, đã khiến khu Mũi Né hoang vắng trở thành điểm du lịch nổi tiếng trong nước và cả nước ngoài. Vì thế mà người dân PT được dịp tiếp cận với một ngành kinh doanh mang tính văn hóa cao là du lịch. Nhờ du lịch nên nhiều người BT-PT có thêm công ăn việc làm, ăn trắng mặc trơn, thanh lịch hơn so với nghề biển và trồng rãy trước đây. Đó là điều tôi vui sướng, hãnh diện về vùng quê của mình.
Cảnh vật thay đổi nhanh chóng, ngược lại con người thì lại trì trệ, đặc biệt là nhóm lãnh đạo từ tỉnh đến thành phố, chẳng nhìn thấy họ có điểm gì văn minh, thanh lịch cho xứng với thời đại hôm nay, nhất là lại còn mang danh làm lãnh đạo! Cổ nhân nói “đẹp tốt thì phô ra, xấu xa thì đậy lại”, nhưng nếu không nói về những cái tiêu cực xấu xa, thì quê tôi làm sao phát triển nổi, để người dân bớt lầm than khốn khó? Tôi muốn nói đến nhà cầm quyền ở đây. Vốn từ thành phần bần cùng ít học lên làm lãnh đạo, từ những kẻ “vô sản chuyên chính” nghèo nàn khổ sở, nay như chuột sa chĩnh gạo, tha hồ vũng vẫy tứ tung, và cào cuốn cướp đất cướp của. Nguồn đất phong phú với địa hình đa dạng: sông, hồ, đồi cát, núi đá, biển cả…, là nguồn “lương thực” dồi dào để nuôi một đàn lợn háu đói phàm ăn! Đất sẵn có, người tứ xứ đến đầu tư đổ tiền tỷ vào để làm du lịch, nếu gặp chính quyền có chút kiến thức và đầu óc thì nơi đây chắc chắn đã là một trong những điểm phát triển mạnh nhất trong cả nước. Nhưng tiếc thay, bầy heo chính quyền ở đây chỉ biết ăn và phá! Chúng phá tan một vùng đất nước với tài nguyên vô cùng phong phú: rừng, biển và khoáng sản titan đầy tràn trong cát. Vì háu ăn và ngu muội, không biết tính xa nhìn rộng, nên sau khi kêu gọi người đầu tư du lịch vào rồi, bọn nắm quyền lại đồng thời cho khai thác titan, là loại khoáng sản màu đen có rất nhiều trong cát vàng vùng bờ biển.
VN nói chung và BT nói riêng, hiện chỉ đủ khả năng khai thác thô, không tinh luyện, để bán cho Tàu. Nhà cầm quyền cho bọn chệt vào nằm ngay tại chỗ để khai thác, làm ô nhiễm môi trường, ô nhiễm biển, nước ngầm, và gây hiện tượng sụt lở, cát bay phủ lấp hết ruộng muối, nương rẫy, đồng lúa, và nhà cửa của dân! Một trận chiến giữa dân và chính quyền nổ ra, vì nhiều người dân mất nhà, mất ruộng vườn, mất công việc làm ăn…, và máu bắt đầu đổ, lệ bắt đầu rơi, tù đày bạo lực bắt đầu trút lên đầu những người dân hiền lành chất phác. Họ vừa mới được nhà cầm quyền đưa từ đảo Phú Quý vào đất liền tái định cư, để nhường đảo cho nhà nước lập căn cứ quân sự, chưa ổn định đời sống, lại bị cướp đất, cướp nhà lần nữa để nhà nước thu gom đất bán cho các dự án du lịch lớn cả trong nước và nước ngoài, như dự án Biển Xanh, Delta Valley… Với mục đích thu gom đất để bán lại lấy lời hơn là tự đầu tư xây dựng, các chủ dự án tung ra những khoản tiền đút lót rất lớn, trong khi chỉ đền bù cho người sở hữu vài chục triệu một ngôi nhà, chỉ một vài trăm triệu cho 1 hecta đất trồng nông nghiệp của dân, khiến họ tận đường sống, và đứng lên phản kháng bằng tất cả những gì họ có: dao, búa, cuốc, xẻng, xà beng, cây gỗ, gạch đá… để chống chọi với công an trang bị súng đạn đầy đủ. Nhiều người dân bị công an bắt, lôi kéo như lôi súc vật, rồi máu đổ, lệ rơi, người dân thật đúng là tội nhân của nhà cầm quyền ăn cướp! Cũng có vài dự án lớn của nước ngoài, lúc đầu họ còn theo “luật” của nhà nước, là thương lượng với dân để mua lại đất làm dự án, dù giá rẻ, nhưng “tà quyền” ở địa phương, từ tỉnh đến thành phố, thôn xã đã cùng cấu kết thành những bầy sâu độc dữ, đi đêm với chủ dự án lấy tiền, và “kê vai” vô làm việc giải tỏa với giá mạt rệp để hưởng chênh lệch, rồi cử côn an và côn đồ bảo vệ cho chủ dự án, cho bọn Tàu và Việt gian khai thác titan.
Chính quyền đã từng đưa xe xúc xe ủi đến giật sập nhà dân, phá cả bàn thờ tổ tiên của dân để chiếm đất chiếm nhà, và người dân đã chống trả mãnh liệt, nhưng làm sao lại với kẻ cướp vừa đông đảo, vừa có quyền lực, vũ khí và đầy lòng…vô nhân đạo? Khi bọn cướp rút đi, người dân đêm đến lại bò về, che miếng bạt, đặt lại bàn thờ ông bà, để ngày mai lại bị giật sập! Nếu nói là dân oan, thì BT-PT là một nơi có tập thể dân oan rất lớn! Nếu nói là “bày sâu” thì PT-BT có một bày sâu rất khủng, chúng đang tận lực phá đất nước và giết hại dân lành! Dân với nhà cầm quyền bây giờ đã là kẻ thù không đội trời chung! Có điều không thấy “chính quyền trung ương” quan tâm, và dân vẫn mãi là nạn nhân oan khổ của chính quyền địa phương vì 2 lý do: một là dân BT-PT chất phác đơn sơ không biết hay ngại làm đơn, ngại đi xa, ngại tố tụng, còn tại chỗ thưa kiện chỉ bằng thừa, vì tất cả trên dưới lớn bé chúng đã cấu kết với nhau thành một bè, một khối vững chắc không thể tách rời. Một ông có thân thế lớn, gốc gác to, làm việc lâu năm trong chính quyền BT từng nói trên chuyến xe hỏa SG-PT là ở BT đừng nghĩ tới kiện, chỉ bị thua và mệt tiền, mệt sức, vì “không ai xử nổi ai, bởi ai cũng tham nhũng”! Hay nói như một câu thời danh vừa mới xuất hiện trên báo chí ở VN: “kẻ tham nhũng xử kẻ kiện tham nhũng”!
Hiện tượng ăn hối lộ, cướp đất thì vô kể, tên nào làm việc trong chính quyền BT-PT cũng có nhà cao cửa rộng, xe hơi đắt giá, nhà như lâu đài dinh thự, đất đai tràn trề vì đất ở đây rất nhiều. Một đại gia BT có tên là Rạng Đông, hắn từ một tên lái xe ủi, nay thành “lãnh đạo tối cao” tại BT, mà các quan lớn quan nhỏ đều tuân phục răm rắp, nhờ vào thế lực của đồng tiền bất chính hắn có được. Xuất thân từ lái xe ủi đất, khi ủi cho chính quyền thì được trả bằng đất thay vì bằng tiền, vì ở BT có “truyền thống” là “lấy nó nuôi nó, tận thu giảm chi, phát huy chiếm đoạt!”. Bởi đó các quan thì giàu sụ, quan nào cũng bụng bự, ăn nhậu ngày đêm, nhưng việc làm thì… không thích! Những khu resort mênh mông bạt ngàn của quan chức, có chó berger to khỏe như voi canh giữ, điển hình như khu resort Đức Nhi ở gần xã Thuận Quý, nhìn bên ngoài thì xơ xác, nhưng vào được sâu bên trong mới thấy cả một thế giới hưởng thụ ăn chơi đủ món, từ vườn cây đặc chủng, ao cá đủ loại, và muông chim cầm thú quý hiếm không thiếu, riêng tư của từng quan chức, dĩ nhiên không thể thiếu “chân dài mà… đầu ngắn”! Đặc biệt các “quý phu nhân” quan chức ở BT-PT thì “phát huy quyền bình đẳng” tối đa, nên “ông ăn chả, bà ăn nem”, già cả và quê kệch nhưng cũng bồ nhí và nhậu nhẹt không kém “quý phu quân”! Về mặt “tiến bộ”này ở đây đôi khi còn vượt trội hơn nhiều nơi trong cả nước và cả… quốc tế, vì tôi đã đi nhiều nơi, nhưng chưa thấy nơi nào như vậy! “Thiên đường ăn chơi hưởng thụ” nơi đây cũng là lý do thứ hai mà dân BT luôn thua chính quyền, là vì BT- PT tuy quê mùa kém cỏi về kiến thức, nhưng cách ăn chơi xả láng của giới nắm quyền thì vô tận, nhờ vậy khi các quan tai to mặt bự đến đây đều được cung phụng hơn vua, về đủ thứ nhu cầu tiền, tình, nhậu, nên những kiện thưa khiếu nại của dân đều bị gạt ngoài tai mắt “trung ương”, và quan chức địa phương thì bình chân như vại! Từ Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng… đều đã nhiều lần đến PT “làm việc”, nhưng được đón rước linh đình và đưa vào chỗ “nghỉ ngơi” thỏa đáng, rồi sau đó ra về bình an, là xong! Người luôn được đặc cử đứng ra đón tiếp chiêu đãi “thượng quan”đó chính là anh “đại gia phu xe” Rạng Đông, nên anh đã lợi dụng các cơ hội này chụp hình tung ra khắp nơi để tạo thế, hù dọa mọi cấp và hù dân chúng, hầu giữ vững vai trò “kẻ cả” tại đây! Hình “cặp đôi Rạng Đông và Thủ Tướng” được Rạng Đông phân phát cho mọi nơi để dân chúng thấy mà kiêng nể! Quan chức ít sợ cấp trên hơn là “kính sợ” Rạng Đông! Chủ Rạng Đông bây giờ toàn quyền sinh sát, có giết người cũng không sao! Xe của Rạng Đông lỡ cán người thì de lại cán cho chết luôn, bỏ ra vài chục triệu thí cô hồn cho nạn nhân là hết chuyện, khỏi để sống lay lất phải nuôi báo cô! Ôi! Một trời bất công, nhũng lạm ở quê tôi, BT-PT!
Nguồn lương thực cho bọn heo lãnh đạo BT-PT là du lịch, titan, gỗ rừng, nhưng nhất là bán đất. Chính quyền quê tôi tay nào cũng xuất thân từ biển hay ruộng rãy, nhất là còn cái gốc gác căn bản là “vô sản chuyên chính” tức mạt rệp đói nghèo, vì thế mà chữ nghĩa rất khiêm tốn tằn tiện, biết đọc biết viết là ngon rồi, suy luận thì không cần, chỉ cần có quyền và nói ngang là xong hết. Về hình thể thì đại bộ phận cầm quyền là bụng đầy… rượu và đồ ăn, óc rỗng tuếch, nói năng thì ê a, đứng phát biểu thì chân chàng hảng, hay gãi đầu gãi tai dù không có chí rận, lý luận thì cùn! Điều đặc biệt là đội ngũ lãnh đạo BT rất “kỵ” dân có học, có kiến thức! Ai đến đầu tư nhớ đừng mang theo những thứ… dư thừa ấy, chỉ cần gói theo nhiều tiền, nhiều bao thư dày là đủ, và cũng cần biết nhậu sáng tối, chí ít là biết mang nhiều tiền để chi, không biết nhậu thì các quan sẽ nhậu hộ. Không những thế, mỗi lần được mời đãi, ngoài “bản thân và gia đình” vị quan chức, còn có các nhóm bạn khác đi theo, hoặc những nhóm “ân nghĩa” của người được mời, cũng được “quy tụ” lại cho khổ chủ… đãi dùm luôn tiện. Và nhớ rằng một bữa ăn sáng có thể kéo dài đến khuya, vì điểm tâm xong là đến các tiết mục ăn chơi kế tiếp: đi uống cà phê, ăn kem rồi ăn trưa, ăn trưa rồi phải vào khách sạn nghỉ, nghỉ dậy là massage, mát “xa” xong thì tới mát “gần”, xong là đến giờ ăn tối, mà ăn tối thì phải ăn khuya…, nên người mời hay chủ đầu tư phải liệu tiền và sức! Quan chức quê tôi “chỉ mê nhậu nhẹt, chẳng ham việc làm”, nhưng của cải họ không để đâu cho hết! Đã kêu gọi đầu tư vào ngành du lịch, đem đến nguồn lợi tiền tỷ cho nhà nước, và nâng cao dân sinh dân trí, giải quyết hàng triệu công ăn việc làm cho dân, nhưng lòng tham của nhà cầm quyền địa phương vẫn chưa thỏa, còn muốn tận thu khoáng sản titan trong lòng cát hầu “tăng thêm thu nhập” cho các cá nhân lãnh đạo. Người dân không được hưởng gì ngoài là nạn nhân của cát bay vùi lấp ruộng muối, hoa màu, nhà cửa, và gây ô nhiễm nặng nề cho nguồn nước ngầm và biển, do hút nước biển lên để lọc titan, nước độc ngấm vào lòng đất, chảy ra biển!
“Titan làm tàn du lịch”, vì khai thác titan trên các đồi cát cao, sát nách các khu du lịch, làm cho khách du lịch sợ hãi không muốn đến, và nhà đầu tư cũng khốn đốn! Nếu không nhờ báo chí các nơi vào cuộc, thì sự khai thác titan ồ ạt đã lấp lên các khu du lịch, và buộc các resort phải đóng cửa vì bụi cát, vì nguồn nước sinh hoạt bị ô nhiễm! (Nên biết chính quyền Bình Thuận không làm nhiệm vụ cung cấp nước sinh hoạt cho các resort, mà họ phải tự tìm nguồn nước bằng cách khai thác nước ngầm!). Tại Tiến Thành gần cầu Suối Nhum, năm ngoái mưa to cát lở đổ tràn ra đường đã gây chết người vì bị cát lấp!
“Rừng vàng biển bạc” Bình Thuận đều có, nhưng rừng thì bị tàn phá đàng rừng, biển thì bị tàn phá đàng biển, mà sự đầu tư phát triển cả hạ tầng lẫn thượng tầng, nhà cầm quyền đều vô tư, chỉ muốn thu nhưng không muốn chi. Các dự án khu dân cư, đô thị mở rộng… thường do các “đại gia” tự xin, tự làm, chính quyền chỉ cấp đất và thu tiền về. “Đường dốc gồ ghề là quê ta đó”, khỏi cần đường nhựa đi cho trơn té! Tai nạn khắp cùng, chém giết tứ tung! Hàm Thuận Nam, Xã Tiến Thành, là nơi tập trung các dự án du lịch lớn, nhưng đường xá không được quan tâm, mưa là hết du lịch vì đất núi đổ đầy đường! Bãi biển thì bò đi từng đàn và xả phân trên bãi tắm của khách du lịch một cách rất ư là… “thiên nhiên hoang dã”!
“Tích cực rút bòn, bán buôn xả láng” (bán buôn đất), “mở rộng đầu vào (thu), đầu ra khóa lại (chi)”, nên đường giao thông trong các khu du lịch vừa nhỏ hẹp, vừa dơ bẩn rất kém văn minh. Toàn thành phố Phan Thiết có một khu du lịch cộng đồng ở bờ biển Tiến Thành dài chỉ vài cây số mà cũng không dám nhỉ tiền ra làm, để cỏ mọc và bò xả phân, các chủ dự án tại đây dài cổ chờ nhà nước làm công trình công cộng để dân đầu tư du lịch, đã hàng chục năm rồi, nay nghe chính quyền địa phương nói đã “phân lô bán cho dân”! Lại tận thu!
“Xã hội nào con người nấy, chính quyền nào thằng dân nấy”, theo đuôi CQ, nhiều dân ở BT-PT (kể cả dân địa phương và dân nhập cư, đang rộ lên phong trào cướp đất, cướp tài sản của các chủ đầu tư từ nơi khác đến, có hàng chục vụ cướp đất, cướp nhà, cướp của, cướp cơ sở làm ăn ở nơi này, tạo thêm “công ăn việc làm” cho ngành CA điều tra tội phạm, cứ thế mà hành nạn nhân! Bạn của cháu tôi, là nhân viên của một resort ở Phan Thiết kể lại rằng người chủ của resort bị mụ quản lý cấu kết với viên CA trưởng xã, bán đất của chủ chiếm đoạt hàng nhiều tỷ. Vụ kiện cáo kéo dài thời gian rất lâu vẫn chư kết thúc, CA xử ỡm ờm, bao che tội phạm. Cướp của rành rành ra đấy hàng chục tỷ, có đủ chứng cớ, mà CA không truy tố hình sự, để kẻ gây án vẫn phè phỡn ngoài vòng pháp luật. Người bị nạn nhắc nhở hỏi han thì CA nói “từ từ, chầm chậm, chưa có mấu cứ buộc tội”, hoặc “hồ sơ thì đủ, nhưng chưa có kinh phí để làm”! Đúng là miệng quan trôn trẻ! Chủ resort làm đơn kiện đòi anh CA xã và bà QL trả tiền lại, vì họ có đủ bằng chứng, giấy tờ anh CA kia nhận tiền, nhưng ban CA thanh tra TP Phan Thiết thay vì giải quyết tội chiếm đoạt tài sản, thì CA điều tra lơ đi cái tội chiếm đoạt tài sản, nhưng lại đề nghị chủ resort và nhân viên phải đưa bằng chứng về việc “quan hệ tình dục” của 2 kẻ ăn cướp này! Thật là bỉ ổi cái cách làm việc ngu xuẩn và bẩn thỉu của cái ngành điều tra CA tại đây! Người nhân viên đã kể chuyện này cảm thấy chán nản, không thấy có tương lai nên đã bỏ việc đi xứ khác làm ăn! Tôi chợt nghĩ, có thể vì là người sinh sống ở địa phương, biết được nhiều điều bất chính của thành phần lãnh đạo, mà cô bé sinh viên Nguyễn Phương Uyên tuổi còn non trẻ, đã phải uất hận viết lên bằng máu: “Đi chết đi, đảng CS VN bán nước!”, và câu đó đã trở thành câu nói thời danh cho cả thế giới, được nhiều người lập lại. Cũng may mà vùng đất quê hương này của tôi còn có những con người với tấm lòng yêu nước, yêu quê hương như Phương Uyên và nhiều người khác nữa, nếu không chắc những người sống ở vùng này hẳn phải xấu hổ vì những lãnh đạo của mình, ăn không nên đọi, nói không nên lời, nhưng tham nhũng hối lộ và hung ác thì vượt trội hơn nhiều nơi khác!
Là người được sinh ra và lớn lên nơi vùng biển yên lành này, tôi không thể không chua xót và uất hận, vì đồng bào của tôi đang bị bọn ngu đần và gian ác hành hạ, chiếm cả tài sản và sự sống, phá nát cả thiên nhiên, môi trường đang trong lành, rồi còn rước cả giặc Tàu về phá nát quê hương như vụ khai thác titan, vụ bán nhiều đất cho Tàu ở Hàm Thuận Bắc, hay cố tình phá tan tài sản mồ hôi nước mắt và công sức của những người dân từ nơi khác đến đây đầu tư du lịch và dịch vụ, khiến nhiều người tan nát cửa nhà, và mang lại cái nhục chung cho người dân vùng này! Tôi rất cảm ơn những người chủ dự án du lịch đã đổ nhiều tiền của, công sức và tâm huyết vào đầu tư ở nơi này, nhưng chính quyền CS đã phá nát tất cả, ngăn trở việc phát triển mở mang cho vùng này! Thực sự chúng tôi rất mong muốn vùng đất BT-PT quê hương xứ sở của chúng tôi vốn được trời ưu đãi về nhiều mặt, nhất là thiên nhiên và vị thế, sẽ tiến lên giàu mạnh, người dân được nâng cao cả đời sống vật chất và tinh thần, nhưng không biết đến bao giờ? Mong sao ngày vinh quang của đất nước mau đến, thì vùng quê hương và người dân tôi cũng được đổi đời, ấm no, an bình và hạnh phúc.
Ước mong lần sau về, tôi không phải đau lòng vì quê tôi, đồng bào tôi như lần này, với toàn những chuyện nghe mà chua xót lẫn bất bình! Bình Thuận, Phan Thiết ơi! Xin hẹn ngày tái ngộ trong vinh quang!
21/12/2015
No comments:
Post a Comment