Friday, October 31, 2014

Interview Free Journalist Nguyễn Văn Hải (Nick Điếu Cày) forced to be in exile in the US by the Vietnamese communist party

http://danlambaovn.blogspot.com.au/2014/10/interview-free-journalist-nguyen-van.html

Interview Free Journalist Nguyễn Văn Hải (Nick Điếu Cày) forced to be in exile in the US by the Vietnamese communist party


Danlambao * Hung Nguyen (Danlambao) - One of the most famous prisoners of conscience in Vietnam: blogger with the nick "Điếu Cày" Nguyễn Văn Hải. He had been imprisoned by the Vietnamese communist government and has just been forced to leave the country to live in exile in the US.

On 21/10/2014, blogger Nguyển Văn Hải -Điếu Cày- the founder of The (Vietnamese) Free Journalist Club was greeted by hundreds of Vietnamese communist refugees as a hero when he arrived at LA airport and set foot in the US. After a few days resting to recoup and to sort out some personal matters. Mr Điếu Cày gave an interview conducted by a member of Dan Lam Bao Internet News to retrace the path he had gone through and also share his goals in the struggle against the Vietnamese communists in the coming days.

Hi Điếu Cày. Firstly, warmly welcome you to the land of freedom. Could you retrace the route from the prison to Noi Bai airport and finally to the US?

I was taken out of Thanh Chuong prison in Nghệ An on 20/10/14 at 10am, by two police vehicles straight to the airport. as the group was getting near the airport, a third police 

vehicle joint in, with the total of 19 police agents escorting me to Nội Bài airport. They carried me direct to the tarmac and turned around into the isolation area of the airport. They left me waiting there, and lead me directly to the stair of the airplane. For the whole journey, I was not allowed to see my family, relatives. 

I left the country not like a normal citizen departing the country. The US Foreign Affairs officials met me at the entry point of the tunnel leading to the plane. One US official escorted me all the way from Hongkong to LA. 

Before the day you were forced to leave the country, had the Vietnamese security forces pressured and put out conditions toward you?

Ah, There was one incident: on 18/08 srepeated that I never plead guilty in order to be released from the prison. They asked whether I had changed and wanted to rewrite the pleaenior leaders of Ministry of Security came to see in the prison and suggested me to write a plea to be set free before the prison term. I rejected the idea of writing a plea, and told directly to them that I will not, in any circumstance, retract from my principle that I will never accept any guilt. 

After that meeting, there were two more encounters with security officials, one with the vice director of the jail. I was asked about whether I had changed my mind, implying about my decision of changing guilty plea, and plead to be released from the prison. But I once again reiterated that I have never changed my mind.

After that first meeting, in the second meeting I was met by a captain of the police security force, he asked the same question about whether I had changed my mind. But in thisoccasion, it seems the question was raised just for the sake of asking. They knew that there was no chance of being successful. Then they left, but in their pocket there was a piece of paper prepared in advance, in case I changed my mind, sign the document to plead for being released from the prison. 

At that time, did you know any information about the talks happening between the US and the Vietnamese on your situation?

Inside the prison, all the news were black out, we were unable to hear or know any news. Until 22/09/14, the officer representing the US Department of Foreign Affairs came and met me inside the prison. only then I knew that representatives of the US and Vietnamese Foreign Affairs had discussed about me case. At the meeting, the US officer told me: "the US government had requested the Vietnamese government to release you without any pre-condition, either you are in Vietnam or you leave for the US. But as of now, the representatives of the two departments has only agreed that you'll have to leave Vietnam and come to the US". 

Just recently, one officer from Vietnamese Department of Foreign Affairs announced that: "that you'll have to leave Vietnam and come to the US". That was the latest information I knew.

The spokeperson of the Vietnamese government stated: "Permit Mr Nguyễn Văn Hải to go to the US for humanitarian reason." Do you have any comment about this statement?

I think this statement is contrary to the truth. What the world community and our Vietnamese 

community saw: I was forcefully escorted to the airport and forced to leave Vietnam, and arrived at the LA airport with just a pair of honey-comb thongs on my feet. This shows how I had to leave my country. if for the humanitarian reason, I should had been returned back with my family, and at this moment I’m staying with my family in Saigon, not here in the US. In addition, if because of the humanitarian reason, if I travel to the US, I should go legally with a proper airline ticket, not to be escorted right to the foot of the stair way of the airplane like that. 

As you are one of the famous prisoners of conscience, there are suggestions that with the way you left Vietnam you will encounter lots of difficulties to enable you to fight efficiently and focefully like when you were inside Vietnam.What is your answer on these thinkings?

I only would like to say briefly as follows: In our situations, I had been through 11 prisons in all over the country and had more than 6 and a half years imprisoned in Vietnam's jails. I had enough time to see through all the evilness and hideous inside the Vietnamese jails. And personally possessing all these experiences, because I'm unable to struggle hand in hand with my compatriots right inside Vietnam, I'm thrust upon myself the new duty to fight for human rights inside the Vietnamese prisons, freedom of expression, freedom of press, the practice of true justice inside the Vietnamese prisons, the right to obtain true justice, the right of prisoners to appeal and to denounce unlawful practices inside prisons. When prisoners are stripped off their basic rights, they are unable to raise their voices, their grievances, unable to practice their right of appealing, of attainting- the very rights which were formally stated in the Constitution and in the country's civil laws.

Because inside the Vietnamese communist jails, the prison warders only follow the directives and orders from their senior communist officials regardless of laws and Constitution. Hence the rights of Vietnamese prisoners are blatantly robbed. With my case, on arriving here I'll take actions and speak out on behalf of the prisoners of conscience. On matters which prisoners could not raise while being imprisoned inside the Vietnamese communist jails, while with my situation right here, being in exile doesn't mean all the doors of fighting are shut upon me. Because with the internet, there are no gaps, being outside or inside of Vietnam bears no different. Being outside of Vietnam, I could enhance my activities and represent my compatriots inside the Vietnamese prisons who are unable to speak out. I'll bring their voices to the outside world. Because, not like people outside jails, prisoners in the Vietnamese jails. It needs someone who understands their situations and has been experienced the prison life as they have been facing in order to speak out on their behalf. I had been through 11 different jails from South to North in my six and a half years of imprisonment. I have known inside out the fate of prisoners in the Vietnamese communist jail system, what the prisoners need most, that is they should have the right to speak up.

Today, looking back the road you have gone through, as the founder of The Free Journalist Club, do you have any information you would like to share?

I have only have one experience to share, that is in six years and six months of imprisonment, I had gone through 11 jails. Through that whole period I had always remembered everyone, every member of the Free Journalist Club. With members of the Club, we have been like members of a large family, brothers, sisters - the brother/sisterhood sentiment. We have been looking after each other with all the love and affection, and with all the efforts as well as assistances we could harness to support each other through the years. Therefore, in the coming days, I want all my friends and compatriots still inside or outside the communist 

Vietnamese jails. Everyone come together as a group to fight for the human rights and other rights of our compatriots who are still being jailed, and for all other friends who are fighting for freedom of press, freedom of speech, democracy and other basic human rights for Vietnam. All of our efforts are to push for these rights to be returned to all the people of Vietnam. The purpose of being in the US is aimed for that goal. Many international non-governmental organizations, various governments and friends from inside as well as outside of Vietnam have tried so hard, relentlessly and continuously. This is the win of democratic values. This is the win for the relentless, non stop effơrts of the governments in the West, of our over sea Vietnamese and all international organizations for many years in order for me to have my freedom like today.

I wholeheartedly thank to all who have been trying so hard and unselfishly fighted for freedom of press of Vietnamese in Vietnam. I'm so grateful to everyone, to the international communities who had fighted for my release from the Vietnamese communist prisons.

And the last question, would you like to share to the Vietnamese community and the general public your plan of activities for the coming days?
In the coming days, I would like to share this: 

Firstly, we will regather members of the Free Press Club. Because from the time of forming the Free Journalist Club, a number of us had been detained, imprisoned, but we have never abandoned our goal. Hence after I’m free, all of my colleagues will regroup, to revive the activities of the Free Journalist Club, and will continue with the struggling for the right of Free Press, Free Speech.

Secondly, I myself will continue with the fighting for the prisoners of conscience, political prisoners in Vietnam who have been suppressed by th communist party, unable to speak up. I will speak out on their behalf in various forums. And among my colleagues, there is one special lady who is still being imprisoned by the Vietnamese communists, that is Ms Tạ Phong Tần, the heroic lady who has been fighting valiantly and continuously for many years inside the Vietnamese communist jails. And so tragically, her beloved mother, Mrs Đặng Kim Liêng, set fire to herself in front of the communist government headquarter to protest against the repressive and inhuman treatments of the Vietnamese communist party against her jailed daughter Tạ Phong Tần, as well as other prisoners of conscience and political prisoners like me.


30/10/2014

People's Internet Daily News - Dan Lam Bao
Translated and subtitled by 

 

Tuesday, October 28, 2014

Từ vụ tràn bùn đỏ, lựa chọn phát triển nào cho Tây Nguyên?

http://www.thesaigontimes.vn/121847/Tu-vu-tran-bun-do-lua-chon-phat-trien-nao-cho-Tay-Nguyen?.html

Từ vụ tràn bùn đỏ, lựa chọn phát triển nào cho Tây Nguyên?

Đặng Hoàng Giang
Thứ Ba,  28/10/2014, 15:05 (GMT+7)
                                         

                                         

                                         

                                         

                                 
 
Các xe đào và xe ben đang chở đất để đắp thêm phần đập nhằm ngăn bùn tràn hôm 8-10-2014. Ảnh: Nguồn báo Nhân Dân
(TBKTSG) - Sự cố tràn bùn đỏ ở nhà máy Tân Rai (Lâm Đồng) báo hiệu những rủi ro khôn lường của dự án khai thác bauxite Tây Nguyên. Đối với các cơ quan hữu quan, việc đánh giá lại tính khả thi của dự án là đòi hỏi cấp bách hiện nay.
Tuy nhiên, từ góc nhìn vĩ mô, vấn đề đặt ra không chỉ là nên khai thác bauxite như thế nào mà còn là nên phát triển Tây Nguyên theo hướng nào trong điều kiện mới? Vì khai thác bauxite, xét cho cùng, là biểu hiện cụ thể của một định hướng phát triển kiểu cũ - một định hướng đang cần được tư duy lại hơn bao giờ hết.
Một số đặc điểm của "mái nhà Đông Dương"
Tây Nguyên là một vùng đất vừa quan trọng vừa độc đáo trong hệ thống lãnh thổ của Việt Nam.
Về địa chính trị, do tọa lạc ở ngã ba Đông Dương, mọi diễn biến xuất phát từ Tây Nguyên đều có thể tác động trực tiếp tới cấu trúc an ninh - chính trị của ba nước Việt Nam, Campuchia, Lào. Do đó, giới quân sự thực dân đã sử dụng khái niệm “mái nhà Đông Dương” để xác nhận tầm ảnh hưởng quyết định của Tây Nguyên đối với một địa bàn rộng lớn của Đông Nam Á lục địa.
Về địa sinh thái, hầu hết lãnh thổ Tây Nguyên thuộc phần đỉnh của dãy Trường Sơn Nam, là nơi phát nguyên của nhiều hệ thống sông lớn chảy xuống vùng duyên hải Nam Trung Bộ, Đông Nam Bộ, Tây Nam Bộ và Nam Lào, Đông Bắc Campuchia. Ngoài ra, do sự qui định của điều kiện khí hậu và địa hình, trên vùng Tây Nguyên đã hình thành những hệ sinh thái nhiệt đới rất đặc trưng của vùng đầu nguồn, có chức năng cung cấp và điều chỉnh vật chất, năng lượng cho các cảnh quan sinh thái trung lưu và hạ lưu. Vì thế, mọi tác động tự nhiên hay nhân tác trên lãnh thổ Tây Nguyên đều ảnh hưởng sâu sắc đến môi trường sinh thái lẫn môi trường xã hội ở các vùng lân cận.
Tây Nguyên cũng là vùng hết sức giàu có về tài nguyên thiên nhiên, đặc biệt là tài nguyên đất đỏ bazan, tài nguyên rừng, tài nguyên nước và tài nguyên khí hậu. Trước 1975, nguồn tài nguyên này mênh mông, trùng điệp thuộc quyền sở hữu thiêng liêng của các Làng - vốn là đơn vị xã hội cơ bản và duy nhất ở Tây Nguyên. Các Làng cổ truyền, thuộc nhiều dân tộc khác nhau, với đời sống văn hóa đa dạng, là chủ thể đích thực của không gian văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên độc đáo - cái mà về sau sẽ được UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới.
Tính đặc thù của Tây Nguyên
Toàn bộ các đặc điểm vừa nêu đã phản ánh tính đặc thù của Tây Nguyên, làm cho Tây Nguyên trở nên khác biệt so với phần còn lại của cả nước. Vậy, tính đặc thù của Tây Nguyên là gì? Có phải là sự giàu có về tài nguyên như quan niệm phổ biến lâu nay?
Thực ra, với Tây Nguyên, các lợi thế rõ rệt về tài nguyên chỉ là phần nổi, phần thứ yếu của một tảng băng. Phần chìm mới là phần đặc trưng nhất của nó: sự chi phối sâu sắc, quyết định, toàn diện của Tây Nguyên đối với các vùng ngoại vi. Ở đây, cụm từ ”mái nhà” đã lột tả một cách đầy đủ và sinh động tính đặc thù của Tây Nguyên: nơi xuất phát, che chở, điều tiết, giữ nhịp cho cuộc sống của toàn bộ sinh thể tồn tại dưới mái nhà ấy, cụ thể là toàn bộ khu vực Nam Đông Dương. Trên lãnh thổ Việt Nam, không có vùng đất nào mà tầm ảnh hưởng đối với ngoại vi lại bao quát cả trên tầng mặt lẫn bề sâu như vậy. Cho nên, công tác qui hoạch Tây Nguyên không thể bó hẹp trong phạm vi một vùng cụ thể mà phải đứng trên một tầm nhìn rộng lớn, gồm cả nước và cả vùng tam giác Đông Dương.
Mặt khác, để tương ứng với chức năng mái nhà của Tây Nguyên, ý niệm về sự phát triển cần được hiểu theo một nghĩa đặc biệt. Phát triển không hẳn là khai thác, bóc lột tài nguyên theo chiều rộng. Ngược lại, phát triển có nghĩa là khai thác vốn tài nguyên hiện hữu theo chiều sâu để bảo vệ, duy trì chức năng mái nhà của Tây Nguyên. Trong điều kiện ấy, Tây Nguyên không hưởng lợi từ con đường bóc lột mà từ sự giàu có, đa dạng tài nguyên của một vùng dự trữ đúng nghĩa. Giá trị của sự giàu có này sẽ được cụ thể hóa thông qua các công cụ phát triển: nông nghiệp công nghệ cao, công nghiệp chế biến, du lịch sinh thái nhân văn ... Nói theo cách của J. Dournes, đó là một con đường phát triển vừa sang trọng, bền vững, vừa phù hợp với “cơ địa” của Tây Nguyên(1).
Con đường Tây Nguyên đã và đang đi
Sau 1975, trong bối cảnh đất nước thời hậu chiến, khi đứng trước một Tây Nguyên trù mật, cao nguyên này đã chủ yếu được xem như là một kho tài nguyên thiên nhiên vô tận, của trời cho. Vậy nên, dưới góc nhìn qui hoạch, phát triển Tây Nguyên thực chất là tìm cách khai thác kho tài nguyên vô tận đó nhằm phục vụ cho các mục tiêu phát triển của chính nó và của cả nước.
Để phục vụ định hướng khai thác Tây Nguyên, các chương trình, chính sách lớn đã được ban hành và thực hiện: quốc hữu hóa toàn bộ nguồn tài nguyên đất rừng để thành lập các nông lâm trường quốc doanh; di dân từ các vùng đất chật người đông để thành lập các vùng kinh tế mới, đồng thời, tiến hành định canh, định cư cho đồng bào dân tộc tại chỗ; ồ ạt phát triển cây công nghiệp và thủy điện bằng cách chuyển đổi mục đích sử dụng đất rừng; thực hiện đô thị hóa và công nghiệp hóa trên diện rộng. Với mô hình khai thác theo chiều rộng, trong các thập niên qua, Tây Nguyên đã đạt được tốc độ tăng trưởng khá ấn tượng. Riêng giai đoạn 2002 - 2011, tốc độ tăng trưởng của Tây Nguyên ở mức 13,1% - vượt xa mức bình quân của cả nước (6,43%).
Tuy nhiên, định hướng khai thác cũng đưa đến nhiều hệ lụy ngoài mong đợi: phá vỡ hầu như toàn bộ nền tảng tự nhiên và các cấu trúc nhân văn cũ, hình thành nên một Tây Nguyên mới và khác hoàn toàn so với trước đó về điều kiện tự nhiên, dân số, cơ cấu dân tộc, cơ cấu tôn giáo.
Về tự nhiên, Tây Nguyên đang bị mất cân bằng sinh thái trầm trọng và mất khả năng tái sản xuất của các nguồn tài nguyên tự nhiên. Nghiên cứu của tổ chức JICA (Nhật Bản) năm 2012 cho thấy, sự khai thác các nguồn tài nguyên tự nhiên cơ bản của Tây Nguyên (đất đai, tài nguyên rừng, tài nguyên nước) đã vượt quá sức chịu đựng của môi trường sinh thái(2). Hiện nay, khi các nguồn tài nguyên cơ bản sắp cạn kiệt, cỗ máy khai thác lại chuyển hướng sang tài nguyên khoáng sản, với trọng tâm là khai thác bauxite. Nếu không có những điều chỉnh kịp thời, dự án khai thác bauxite chắc chắn khó tránh khỏi “lời nguyền tài nguyên”.
Về xã hội, dân số gia tăng đột ngột làm xáo trộn cơ cấu dân cư và dân tộc, tạo áp lực rất lớn lên khả năng đáp ứng của các nguồn lực tự nhiên. Trong 3 năm đầu sau giải phóng, dân số Tây Nguyên tăng trung bình 7,22%/năm. Giai đoạn 1979 - 1989, mức tăng trung bình của dân số Tây Nguyên là 5,7%/năm (gần gấp 3 lần tỷ lệ của cả nước); giai đoạn 1989 - 1999, con số này là 4,97%/năm và trong giai đoạn 10 năm sau đó (1999 - 2009), tuy tỷ lệ tăng có giảm nhưng vẫn ở mức cao (2,36%/năm). Theo khuyến cáo của Tổ chức Lao động Thế giới (ILO), ngưỡng chịu đựng sức ép dân số của một vùng là không quá 3%. Trong khi đó, từ 1976 - nay, mức tăng dân số cơ học của Tây Nguyên luôn cao hơn tỉ lệ đó(3).
Dân số gia tăng nhanh cũng là tiền đề phát sinh mâu thuẫn giữa các nhóm dân tộc. Bản chất của quan hệ mâu thuẫn là tình trạng bất bình đẳng giữa nhóm dân tộc tại chỗ và nhóm dân tộc mới đến trong khả năng tiếp cận, khai thác, sở hữu các dạng tài nguyên cơ bản, chủ yếu là tài nguyên đất.
Thực tế Tây Nguyên đã chỉ ra rằng, mâu thuẫn đất đai là nguyên nhân sâu xa của các vấn đề bất ổn chính trị, xã hội.
Vĩ thanh
Tóm lại, thực trạng Tây Nguyên hiện nay là hệ quả tất yếu của một lựa chọn phát triển đi ngược với bản chất và chức năng đặc thù của nó trong hệ thống lãnh thổ quốc gia. Do đó, việc từ bỏ mô hình khai thác theo chiều rộng để phát triển Tây Nguyên theo chiều sâu trở thành một đòi hỏi cấp bách và tất yếu.
Cần phải nhắc lại rằng, Tây Nguyên không chỉ là một vùng tài nguyên mà trước hết là mái nhà chung của Đông Dương, một vùng địa sinh thái đầu nguồn, một vùng địa chính trị chiến lược, một vùng địa văn hóa đặc sắc có vai trò chi phối mang tính quyết định, toàn diện đối với các vùng ngoại vi. Mọi tác động can thiệp trên vùng đất này đều ảnh hưởng sâu sắc đến các vùng lân cận, không chỉ trong hiện tại mà cả trong tương lai. Rõ ràng, trong xu thế đi tới của vùng, dự án khai thác bauxite Tây Nguyên đang ngày càng hiện lên như một bản đàn lạc điệu ...

Đọc thêm:
>>> Vỡ đê phụ của hồ chứa thải quặng bauxite Tân Rai
>>> Bùn đỏ và những cơn mưa

Monday, October 20, 2014

Đặt tên 3 loại trí thức. GS Nguyễn Văn Tuấn


Đặt tên 3 loại trí thức

Đọc trên blog Quê Choa có bài phân tích rất thú vị của Nhà thơ Thạch Quỳ về trí thức (1). Theo Nhà thơ, ở VN có 3 loại trí thức: loại 1 là những người có tư duy phản biện, dứt khoát chống lại cái ác và gian dối; loại 2 là những người chỉ muốn giữ mình, an phận, im lặng trước những cái ác; và loại 3 là những kẻ a dua theo cường quyền, sẵn sàng phục vụ bộ máy đàn áp và tham gia vào những cái ác. Cách phân chia này xem ra rất sát với tình hình thực tế. Tôi có thể hình dung vài người cụ thể cho từng nhóm.
Tôi quen nhiều bạn bè ở VN, trong và ngoài chính quyền. Trong trò chuyện cá nhân, ai cũng trăn trở trước hiện tình đất nước, nhưng họ chọn thái độ khác nhau. Phần đông là im lặng. Một anh bạn là giáo sư ngành nhi đã nghỉ hưu, rất điềm đạm và có suy nghĩ sâu, từng nói với tôi rằng chế độ nào cũng được, miễn là đem lại cơm no áo ấm cho dân là ok. Có cái gì đó nguỵ biện và chưa đủ trong cái nhìn đó, nhưng bạn bè nên không cãi làm gì. Tôi cố nói đồng ý với anh, và hỏi lại: thế anh thấy ở VN mình đã thật sự có một chế độ như thế chưa. Anh im lặng.
Nhà thơ lí giải thêm rằng nước nào có nhiều trí thức loại 3 là nước đó "không có cương thường đạo lý, dùng cường quyền, dùng luật rừng để chém, giết, hiếp lẫn nhau, đưa xã hội về thời hồng hoang, trung cổ, dã man và hỗn loạn". Xem ra, một trong những nước đó chính là Việt Nam ngày nay. Như vậy suy ra, Việt Nam có nhiều lưu manh giả danh trí thức hay nhiều trí thức loại 3 hơn là trí thức loại 1?
Tôi liên tưởng đến sự phân bố của con số 24000 tiến sĩ. Dĩ nhiên, ai cũng biết không phải có bằng tiến sĩ là tự động thành "trí thức", nhưng thôi thì cứ tạm cho họ cái nhãn "trí thức" cái đã. Trong số 24000 này, chỉ có khoảng 9000 là làm việc trong các đại học, phần lớn còn lại có lẽ làm việc trong các cơ quan của chính quyền và đảng, và một số thì nghỉ hưu. Như vậy có lẽ Nhà thơ Thạch Quỳ nói đúng: ở VN có nhiều trí thức loại 3.
===
(1) http://bolapquechoa.blogspot.com.au/…/…/tri-thuc-loai-3.html
(2) Một bạn đọc đặt tên cho 3 loại trí thức đó để dễ nhớ là: trí thức, trí ngủ, và lưu manh giả danh trí thức. Loại 3 thì thật ra không thể gọi là trí thức. Tôi thì nghĩ 3 loại trí thức đó có thể tương đương với 3 loại người trong cuốn phim nổi tiếng của Clint Eastwood: kẻ tốt (loại 1 – the good), kẻ xấu (loại 3 – the bad), và kẻ nhu nhược (loại 2 – the ugly).

Thiếu Niên Hồ Vệ Binh thế kỷ 21 của đảng cộng Việt Nam lại xuất hiện tại Hà Nội nhác quỉ!

http://danlambaovn.blogspot.com.au/2014/10/thieu-nien-ho-ve-binh-ky-21-cua-ang.html

Thiếu Niên Hồ Vệ Binh thế kỷ 21 của đảng cộng Việt Nam lại xuất hiện tại Hà Nội nhác quỉ!

 
 
 
Ngày Thứ Tư 15/10/2014, tại Hà Nội một nhóm dân chúng quan tâm đến mật ước được hai đảng cộng sản Việt Nam và Tàu bí mật ký tại thành phố Thành Đô đến Tòa nhà quốc hội trao kiến nghị yêu cầu quốc hội, cơ quan đại diện tối cao của toàn dân, nhanh chóng bạch hóa “Hiệp ước Thành Đô” trước toàn dân để xác định thực hư kế hoạch xáp nhập Việt Nam vào thành một tỉnh của Tàu hiện đang được báo chí tại Tàu tung tin rùm trời. Trong lúc đứng trước cổng tòa nhà quốc hội, nhóm người dân và trí thức bị lực lượng công an chìm nổi ngăn chặn xui đuổi quyết liệt. Đặc biệt tại đây lần đầu tiên xuất hiện một băng nhóm tuổi rất nhỏ, có tên tuổi đời không hơn 15 tuổi hung hăng xung trận cùng với bọn côn đồ công an. Chúng cũng trương biểu ngữ “Tôi muốn biết” nhưng lại muốn biết: “người trốn thuế”!!. Chúng hùm hổ khiêu khích những vị trưởng thượng trong nhóm trao kiến nghị đáng tuổi ông cha của chúng, theo phong cách của bọn du côn du đảng du thủ du thực. Chúng mặc áo thun màu đỏ máu, chạy lăng xăng theo đuôi quậy phá thách thức mọi người.

Cùng đi với bọn Hồ vệ binh choi choi áo thun đỏ màu máu này còn có những tên nhóc con mặc áo thun trắng thuộc băng Việt cộng con vừa mới được băng đảng dư luận viên cha chú, đại loại như tên Trần Nhật Quang (lùn) xuất hiện trong thời gian mới đây sau khi được đào tạo tại trường đảng, cho khai sinh những tặc tử tại quán nhậu Cây Thị Quận Ba ở Sài gòn vào ngày 03/10/14 với danh xưng nghe thật ngộ nghĩnh, nếu không nói đần độn: “Cộng đồng 3 củ”, không biết là củ bùi, hay củ cầy, hay củ “tư do”. Trên áo phong in bản đồ Việt Nam đỏ chét trông như xác khô HCM nằm chỏng gọng đói ăn hả họng, phía sau in thêm hai hàng chữ vô nghĩa, Việt không ra Việt mà Tàu khựa chẳng ra Tàu khựa:

“Ba củ su hào, lương chửa thấy
Nhưng còn rận chấy thì vẫn chăn!”

Thật là phường du thủ du thực bại nảo, chỉ sống dật dờ nhờ vào 3 triệu Hồ tệ, làm cẩu sủa cho tuyên giáo.


Thật nhục cho cha me bọn nhóc con này nếu nhìn thấy chúng trong clip này, chắc phải xấu hổ với chòm xóm, phải tìm cách độn thổ thôi.
Mời bà con xem video quay bọn đười ươi cháu ngon quàng khăn máu “tác nghiệp”.

19/10/2014


Interview actress Kim Chi about the trip to Vietnam Congress to hand over the petition

http://danlambaovn.blogspot.com.au/2014/10/interview-actress-kim-chi-about-trip-to.html

Interview actress Kim Chi about the trip to Vietnam Congress to hand over the petition



Subtitled by:


Hùng Nguyễn
danlambaovn.blogspot.com

Tuesday, October 7, 2014

Trộm thiết bị phóng xạ và điện hạt nhân Việt Nam


http://boxitvn.blogspot.com.au/2014/10/trom-thiet-bi-phong-xa-va-ien-hat-nhan.html#more

Trộm thiết bị phóng xạ và điện hạt nhân Việt Nam

Đặng Đình Cung
Kỹ sư tư vấn
Ngày 12 tháng Chín 2014, hai thanh niên đột nhập vào kho của Công ty APAVE ở quận Tân Bình, TP Hồ Chí Minh, lấy đi một máy chụp ảnh bằng tia X. Đây là một thiết bị trắc nghiệm không phá hủy (NDT, Non‒Destuctive Testing) chứa một nguồn phóng xạ, thường là đồng vị iridium Ir‒192, cobalt Co‒60 hay là cesium Cs‒137. Đồng vị đó phát ra một tia X có thể chiếu qua một mỏ hàn hay một vật gì đó bằng kim loại để xem cấu trúc ở bên trong có khuyết tật nào không. Ở bệnh viện, người ta cũng dùng phương pháp này để rà xét nội thân của bệnh nhân. Nguồn phóng xạ này có một lớp phòng hộ, chủ yếu bằng chì, ngăn cản tia X chiếu ra ngoài. Nhờ lớp phòng hộ đó mà chuyên gia trắc nghiệm có thể an toàn mang thiết bị đến công trường kiếm tra chất lượng những mỏ hàn, vỏ ống dẫn dầu khí hay, nói chung, tất cả các kết cấu bằng thép,...

Nếu hé mở vỏ phòng hộ của linh kiện thì tia X sẽ thoát ra ngoài, chiếu vào những sinh vật ở xung quanh, gây ra bỏng cháy da có thể dẫn tới tử vong ngay tức khắc hay biến đổi những tế bào có thể dẫn tới ung thư bạch cầu sau một thời gian ủ bệnh. Cũng có khả năng chất phóng xạ rơi ra ngoài hay bị người hiếu kỳ lấy ra làm người tiếp cận nó bị nhiễm xạ. Người này truyền cho người khác, chất phóng xạ sẽ phân tán trên diện rộng làm nhiều người bị nhiễm xạ. Đó là tình huống của tai nạn ở Goiânia, bên Brazil.
Ngày 13 tháng chín 1987, cách đây đúng 27 năm, vụ trộm kể trên ở quận Tân Bình, hai thiếu niên xâm nhập viện y khoa phóng xạ Goiânia. Cơ sở này đã đóng cửa từ hai năm trước, nhưng các thiết bị chữa bệnh bị bỏ tại chỗ mà không có ai canh gác. Trong đó có một thiết bị chứa cesium Ce‒137. Hai em gỡ đầu của thiết bị và mang đi. Về đến nhà, hai em tìm cách đập phá đầu thiết bị và moi ra một vật tỏa ánh sáng màu xanh rất đẹp. Nghĩ rằng đây là một vật lạ có giá trị, hai em đem bán cho một người lái buôn đồ đồng nát. Cả ba người bị nhiễm xạ vì không biết vật tỏa ánh sáng màu xanh đó là một vật phóng xạ và màu xanh là biểu hiện của hiệu ứng Tcherenkov. Người lái buôn tính gọt vật này thành mỹ trang để tặng vợ. Những công nhân xử lý đồ đồng nát bị nhiễm khi đập vỡ thiết bị và tiện nó. Người này chuyền cho người kia chiêm ngưỡng mỹ phẩm kỳ diệu và đều bị nhiễm. Bụi phóng xạ rơi tung tóe làm ô nhiễm một diện rộng.
Hai tuần sau, một bác sĩ tình cờ phát hiện tai nạn và Chính quyền vào cuộc điều một phi cơ có gắn xạ kế bay lượn trên bầu trời Gioâna và quân nhân một trường võ bị chỉ huy công tác khử nhiễm. Người ta phát hiện tám nơi trong thành phố bị nhiễm xạ, một nghìn người bị nhiễm một lượng tương đương với một năm hấp thụ phóng xạ tự nhiên, trong số đó có 244 người bị nhiễm tới mức ảnh hưởng đến sức khỏe, và trong số 244 người đó thì có 129 người nội thân bị nhiễm. Người ta đã phải dùng đến một rô‒bốt ủi đất phá hủy nhà của người lái buôn, đốn cây và cạo đất ở những nơi bị ô nhiễm. Những mảnh vụn của căn nhà cùng với 15 tấn vật liệu bị nhiễm xạ khác được đổ vào những thùng phuy và chở đi chôn ở một nơi hẻo lánh cách Goiâna 30 cây số. Người ta đã khâm liệm bốn nạn nhân đã chết trong quan tài mỗi chiếc nặng 600 ki lô.
Cách đây hơn 15 năm, ở Vũng Tàu, cũng có một thiết bị trắc nghiệm bằng nguồn phóng xạ bị lạc ở một công trường xây lắp dàn khoan. Rất may là người ta đã tìm thấy thiết bị sau vài giờ và hậu quả chỉ là công trường phải ngưng hoạt động trong một thời gian ngắn. Còn lần này kẻ trộm mới chỉ đi chào bán thôi, nên hậu quả chỉ là một cuộc báo động đỏ. Thị xã Goiâna ở một nơi hẻo lánh mà đã được coi là tai nạn hạt nhân dân sự trầm trọng nhất cho tới nay. Hãy thử tưởng tượng ở một khu đông dân như quận Tân Bình mà có người bóc vỏ phòng hộ của thiết bị bị đánh cắp thì hậu quả sẽ ra sao ?
Nhân câu hỏi này, chúng tôi xin nhắc lại tầm quan trọng của dân trí trong an toàn công nghiệp.
Nhiều người nghĩ tới vấn đề an toàn khi bàn về dự án điện hạt nhân. Nhưng thực ra thì an toàn các nhà máy khác cũng nguy kịch và phức tạp như an toàn các nhà máy điện hạt nhân. Tiềm tàng có khoảng 30.000 người sẽ chết nếu đập Sông Tranh 2 vỡ, nhiều hơn là tai nạn Tchernobyl và Fukushima cộng lại. Nhà máy lọc dầu Dung Quất mà cháy thì số tử vong cũng sẽ tương tự, chưa nói đến tập thể hóa học ở Việt Trì hay khu gang thép tương lai ở Vũng Áng. Xin lỗi đã làm bạn đọc sợ hãi với những thí dụ khủng khiếp đó. Nhưng, một kỹ sư phải xét những tình huống tồi tệ nhất, mặc dù khó có thể xảy ra, để liên tục sẵn sàng đối phó nếu chúng thực sự xẩy ra.
Để có một ngành công nghiệp, trong đó có ngành hạt nhân, khả tín, an toàn và tôn trọng môi trường thì toàn dân phải có một tối thiểu kiến thức cơ bản, kiến thức khoa học, đặc biệt kiến thức an toàn. Đào tạo chuyên gia về an toàn và bảo vệ môi trường nhiều và giỏi đến đâu chăng nữa thì cũng vẫn chưa đủ để bảo đảm những nhà máy sẽ chạy có hiệu quả và an toàn. Như về chính trị, quốc phòng, vệ sinh y tế, mọi việc về an toàn công nghệ đều vẫn phải trông cậy vào toàn thể dân chúng.
Mọi nhà máy đều sinh ra phế liệu. Công nghệ tối tân đến đâu chăng nữa nhưng cũng không ai có thể quả quyết sẽ không có phế liệu nào tiềm tàng rò rỉ khỏi nhà máy, không ai có thể quả quyết những vật liệu đó tuyệt đối sẽ không đe dọa sức khỏe con người và môi trường thiên nhiên. Ngoài ra, một sự rò rỉ thường báo hiệu một tình trạng bất ổn trầm trọng hơn trong nhà máy, có thể là khởi đầu của một tai nạn. Trình độ kỹ thuật hiện nay cho phép kiềm chế và xử lý ổn thỏa hay tạm thời những bất trắc kỹ thuật. Nhưng dù đặt nhiều bộ dò đến đâu chăng nữa thì cũng không thể phát hiện được tất cả các rò rỉ. Trong sinh hoạt hàng ngày, một người với kiến thức khoa học cơ bản có thể tình cờ phát hiện một rò rỉ và báo động cơ quan hữu trách. Hiển nhiên là 90 triệu người chỉ có kiến thức khoa học cơ bản sẽ không bao giờ thay thế được những thiết bị quan trắc của các nhà máy. Nhưng số đông đó sẽ tăng cường một cách đáng kể hệ thống bảo vệ an toàn nói chung.
Khi xẩy ra tai nạn hạt nhân ở Fukushima, mọi người đều ấn tượng bởi sự bình tĩnh và tinh thần kỷ luật của dân điạ phương khi được lệnh di tản. Nói rằng người Nhật họ như vậy còn dân mình thì khác là một phát biểu kỳ thị chủng tộc của người Việt tự ti. Cái khác là kiến thức khoa học của người Nhật rất cao. Họ biết cái gì nguy hiểm, cái gì không. Họ biết những gì cần phải tránh, những gì không đáng ngại. Khi được chỉ đạo thì họ tuân theo vì họ tin tưởng vào kỹ năng nghiệp vụ của lực lượng bảo vệ và họ biết rằng đó là việc phải làm. Không cần phải lấy thí dụ một lò phản ứng hạt nhân nung chẩy như ở Fukushima. Thử tưởng tượng xem, với kiến thức khoa học hiện nay của đồng bào ta, phản ứng của người dân sẽ ra sao nếu xẩy ra một sự cố nhỏ, thực hay ảo, ở một nhà máy điện hạt nhân nước ta.
Ngày 03 tháng 01 năm 2006, thủ tướng đã ký nghị định 01/2006/QĐ TTg về "Chiến lược ứng dụng năng lượng nguyên tử vì mục đích hoà bình tới năm 2020". Nhân đó, chúng tôi có tính, kể từ năm 25, mỗi năm phải xây thêm ít nhất 2.000 MW công suất khả năng phát điện, công suất của hai tổ phát điện hạt nhân. Thời gian trôi qua và, như mọi dự án ở nước ta, dự án điện hạt nhân Ninh Thuận đã chậm tiến độ. Sau khi dời ngày khởi công xây dựng nhà máy đầu tiên từ 2014 đến 2017 thì vài tháng sau chính phủ lại dời thêm đến năm 2020. Dẫu sao dời tới năm 2020 dự án thì vẫn chưa thực tế.
Để bảo đảm an toàn công nghiệp thì phải nâng cao dân trí lên tầm các nước công nghiệp. Với trình độ dân trí ở nước ta hiện nay thì việc này phải cần đến một thế hệ. Một thế hệ là 25 năm. Vậy, tính từ 2008 cộng thêm 25 là 2033. Với bản tính hiếu học của đồng bào ta, lấy năm 2025 là năm xây nhà máy điện hạt nhân đầu tiên và sản xuất kilo‒watt‒giờ đầu tiên vào năm 2030 thì gượng ghẹ có thể coi là khả thi. Nhưng chúng tôi nêu lên những điểm mốc đó vào năm 2008. Từ khi đó, chính phủ đã không làm gì để cải tiến trình độ dân trí của người dân, vẫn còn bàn về việc gửi người đi đào tạo ở ngoại quốc và chưa thỉnh một bộ tiêu chuẩn của một cường quốc hạt nhân nào để tập áp dụng trong nước. Vậy nếu ngày hôm nay chính phủ cương quyết bắt đầu làm những việc đó thì phải dời những điểm mốc thêm sáu năm, nghĩa là khởi công xây nhà máy điện hạt nhân đầu tiên năm 2031 để đưa vào sản xuất công nghiệp năm 2036.
Chúng tôi không biết chương trình đào tạo 2.000 chuyên viên về điện hạt nhân là như thế nào và khi nào họ sẽ được đào tạo xong. Nhưng đây cũng là một kế hoạch không thực tế vì vừa thừa vừa thiếu.
Như mọi công nghệ, công nghệ hạt nhân chỉ là vận động nhiều kỹ thuật khác nhau áp dụng cho nhiều công nghệ khác nhau. Kỹ sư hiện đang thiết kế, xây dựng hay sản xuất cho các công nghệ khác như là đóng tầu, quân khí, dầu khí, hóa chất,… hoàn toàn có thể chuyển sang công nghệ điện hạt nhân. Khi nào cần đến, những chuyên viên điều hành các nhà máy của bất cứ công nghệ nào thì cũng dễ dàng thuyên chuyển sang làm ở một nhà máy điện hạt nhân. Vậy, đâu cần phải đào tạo tới 2.000 chuyên viên với kiến thức sâu sắc chỉ biết phục vụ công nghệ hạt nhân. Ngược lại, nếu chỉ có 2.000 chuyên viên với kiến thức rất sâu xắc về một công nghệ duy nhất thì cũng không thể bảo đảm một nước sẽ chủ động về công nghệ đó. Toàn dân phải có kiến thức chung chung, bậc tiểu học, về tất cả các công nghệ. Có một đội ngũ 2.000 chuyên viên ở trình độ thạc sĩ tiến sĩ thì rất dễ: chỉ cần tuyển lựa 2.000 sinh viên giỏi, gửi đi học ở ngoại quốc và cầu mong tất cả sẽ về nước phục vụ sau khi tốt nghiệp. Phổ biến và duy trì kiến thức khoa học cơ bản ở trình độ tiểu học cho 90 triệu người là một chuyện khó khăn hơn nhiều.
Vụ trộm thiết bị có nguồn phóng xạ vừa qua ở quận Tân Bình thể hiện tình trạng dân trí quá thấp. Nếu biết rằng một thiết bị công nghiệp nguy hiểm thì kẻ gian đã chọn mang đi một vật khác. Chúng ta chỉ ngẫu nhiên tránh được một tai nạn hạt nhân khủng khiếp hơn ở Goiânia cách đây gần ba chục năm. Dân trí của ta vẫn còn thấp và mọi dự án hạt nhân đều nguy hiểm. Nếu chúng ta chần chừ không nâng cao dân trí lên ngang hàng các nước công nghiệp thì sẽ phải dời ước mơ đi vào kỷ nguyên hạt nhân từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Đ.Đ.C.

Friday, October 3, 2014

Hồng Kông có Joshua Wong, Việt Nam cũng có Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, Đỗ Thị Minh Hạnh, Huỳnh Thục Vy ….

http://danlambaovn.blogspot.com.au/2014/10/hong-kong-co-joshua-wong-viet-nam-cung.html#more

Hồng Kông có Joshua Wong, Việt Nam cũng có Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, Đỗ Thị Minh Hạnh, Huỳnh Thục Vy ….


 
 
 
 
 
 
 
 






Trong những ngày qua không những Hồng Kông rung động, thật ra cả đế quốc Tàu và đế quốc cộng sản còn tồn tại trên thế giới - Việt Nam, Bắc Triều Tiên, Cuba - đang lên cơn sốt của căn bệnh đột tử “Honkola”, tương tự cơn dịch Ebola đang hoành hành tại Phi Châu.

Nguồn gây ra trận dịch “Hongkola” tại Hồng Kông và cả đế quốc Tàu là một bạn trẻ, rất trẻ, tuổi đời chỉ mới 17. Đó là Joshua Wong. Một gương mặt khi nhìn là “dễ ghét” muốn véo một cái, chữ “ghét” mà cha mẹ chú bác thường dùng để nựng con em đáng yêu của mình. Không có ai nghĩ rằng với gương mặt “dễ thương” búng ra sữa như vậy mà Joshua lại là một người đang lãnh đạo của một phong trào bất tuân dân sự chống lại một đảng cộng sản Tàu và một nhà nước của một đế quốc cộng sản với dân số hởn một tỷ người mà ngay cả quốc gia hùng mạnh nhất của hành tinh xanh, Mỹ, cũng phải gờm.


Lãnh đạo cuộc “Cách Mạng Cây Dù” Joshua Wong đang nghỉ và đang ra trận với đoàn quân “Dù”


Joshua Wong đã một mình tạo lên phong trào “Scholarism”, trong đó có khoảng 300 thành viên nòng cốt ở lứa tuổi dưới 20 - tuổi teen. Joshua là một hiện tượng đột phá mới của các cuộc “cách mạng” mềm trong thế kỷ. Lần đầu tiên nhân vật lãnh đạo một cuộc cách mạng mà tuổi đời chỉ mới 17 tuổi, tuổi ăn chưa no lo mình chưa tới. Joshu Wong không chỉ lo cho mình, cho trang lứa của mình mà cho cả Hồng Kông, cho cả nước Tàu. Và chí khí của Joshua sẽ nhanh chóng lan ra trên toàn thế giới, đặc biệt các quốc gia đang bị cai trị dưới chế độ độc tài chuyên chế cộng sản trong đó có Việt Nam.

Joshua Wong đang lãnh đạo phong trào bất tuân dân sự đấu tranh chống lại đảng cộng sản Tàu đòi quyền tự do chính trị cơ bản cho người dân Hồng Kông, đó là quyền trực tiếp chọn người lãnh đạo cho Hồng Kông trong một cuộc phổ thông đầu phiếu, chống lại hình thức “đảng chọn dân bầu” mà đảng cộng sản Tàu muốn áp đặt vào Hồng Kông. Và những gì đang xảy ra tại Hồng Kông cùng với hình tượng một chàng thanh niên “con nít” trói gà không chặt Joshua Wong được đi vào lịch sử không chỉ của nước Tàu mà của thế giới. Kho tàng cách mạng của thế giới lại có thêm một loại cách mạng mới: “Cách mạng cây Dù” – “Umbrella Revolution”. Những lời phát biểu của Joshua trở thành những mệnh lệnh những lời hịch từ trái tim và khối óc:

“Tôi không muốn công cuộc đấu tranh cho dân chủ phải truyền lại cho các thế hệ sau. Đây là trách nhiệm của chính thế hệ chúng tôi”

“Dân chúng không nên sợ chính quyền. Chính quyền cần phải biết sợ dân chúng”

“Anh, anh, tất cả các anh cần phải đứng lên đấu tranh cho quyền tự do dân chủ”

Trở lại với đất nước Việt Nam của chúng ta.

Hồng Kông trên nguyên tắc cũng tương tự như Việt Nam - đang sống dưới sự cai trị độc quyền của đảng cộng sản. Những gì đang xảy ra tại Hồng Kông là ngọn hải đăng cho phòng trào giành lại quyền tự do dân chủ tại Việt Nam.

Một số nhận xét được phổ biến trên các trang mạng có vẻ tỏ ra thất vọng, nếu không nói là bi quan, với tuổi trẻ Việt Nam khi so sánh với tuổi trẻ Hồng Kông, và đặc biệt so sánh với Joshua Wong của Hông Kông. Thực tế bạn trẻ Việt Nam hiện nay có “tệ” so với bạn trẻ Hông Kông nói riêng và các nước khác trên thế giới không?

Câu trả lời là KHÔNG, KHÔNG! Bạn trẻ Việt Nam của chúng ta rất anh dũng, rất can trường.

Hồng Kông là một khu đặc quyền về chính trị và Hồng Kông đang sống dưới phương cách “một quốc gia hai chế độ”. Hồng Kông được điều hành theo chế độ tư do dân chủ. Xã hội Hồng Kông chưa bi cai trị theo chế độ chuyên quyền cộng sản như tại lục địa Tàu to lớn từ gần 70 năm qua. Học đường không bị đảng cộng sản Tàu chi phối. Đảng cộng sản Tàu đã muốn đưa chính trị vào học đường bị đánh bại bởi không ai khác, đó là Joshua Wong và nhóm học sinh trung học do em lãnh đạo vào năm 2012. Tuổi trẻ Hồng Kông có lợi thế được lớn lên trong bối cảnh tự do dân chủ, được hun đúc tính độc lập và biết rõ quyền hạn của người dân và trách nhiệm của chính quyền đối với dân.

Việt Nam trong khi đó bị cai trị bởi một chế độ chuyên chính cộng sản sắt máu sát nhân từ năm 1954 tại miền Bắc và cả nước từ năm 1975. Nhiều thế hệ trẻ tuổi bị đầu độc, bị tuyên truyền thứ chủ nghĩa Mac-Lênin kèm theo cái gọi là tư tưởng HCM sát nhân, bị kiểm soát tư duy ngay từ tuổi ấu thơ đến khi trưởng thành và suốt đời bởi một hệ thống tẩy não rất tinh vi và ác độc nhất hành tinh. Không như Joshua Wong và thế hệ trẻ Hồng Kông, được lớn lên trong xã hội quyền tự do dân chủ vẫn còn được tôn trọng, Tuổi trẻ Việt chỉ biết một con đường duy nhất làm những con cừu cho đảng cộng sản và bọn lợi ích chăn dắt. Ngoài những thú vui và hưởng thụ vật chất vô thưởng vô hại cho tập đoàn cai trị dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam, một số người Việt trong ngoài nước có mối quan tâm đến tương lại của Việt Nam nghĩ rằng những bạn trẻ Việt Nam hiện nay chỉ là công cụ của đảng cộng sản, vô cảm trước hiện tình của đất nước, không còn tồn tại những bạn trẻ có lòng với đất nước, không cảm giác đau lòng vì các quyền tự do dân chủ thực sự đang bị đảng cộng sản chà đạp. Lớp trẻ hiện nay chỉ toàn những thành phần hoặc hùa theo đảng cộng sản để bảo đảm cho tương lai của mình dưới cái dù đảng, hoặc chỉ là những thanh niên chạy theo hưởng thụ, không còn quan tâm đế sự tồn vong của đất nước trước họa xâm lược và đồng hóa của Tàu cộng

Trong hoàn cảnh kềm kẹp tẩy não thường xuyên tại trường học và xã hội bị đảng cộng sản Việt Nam kiểm soát chặt chẽ đến từng gia đình, từng khu phố, từng lớp học với một lực lượng công an dày đặc làm lá chắn của đảng cộng sản, được hưởng nhiều đặc ân và chỉ biết còn đảng còn mình; việc đất nước Việt Nam có được một cá nhân như Joshua Wong của Hồng Kông có thể xem như là một việc không tưởng, viển vông.

Nếu sự thực Việt Nam không có “Joshua Wong” thì điều đó cũng là việc bình thường dưới chế độ hà khắc chuyên chế cộng sản Việt Nam. Tuổi trẻ Việt Nam không có lỗi không có tội mà cái tội này là tội ác của đảng cộng sản Việt Nam gây ra làm cho thế hệ tuổi trẻ Việt Nam là một đàn cừu của đảng.

Tuổi trẻ Việt Nam tưởng chừng không thể nào có được một người yêu nước như một Joshua Wong của Hồng Kông trong những ngày qua nói chi đến hai, ba hay nhiều hơn. Nhưng thật tế là, hơn cả Joshua Wong - một ngọn hải đăng sáng trong môi trường dân chủ tự do sẵn có rừng hải đăng tại Hồng Kông, tuổi trẻ Việt Nam đã và đang có không những một mà nhiều ngọn hải đăng rực sáng trong bóng đêm dày đặc ma quỉ bao trùm sợ hãi và cận kề tù đày chết chóc do đảng cộng sản Việt Nam tạo ra.

Joshua Wong rực sáng trong không khí tự do với đầy đủ thông tin. Joshua được quảng bá rộng rãi qua các hệ thống thông tin trên toàn thế giới. Joshua trở thành ngọn hài đăng lớn, thành thần tượng cho cao trào đấu tranh đòi lại quyền tự do, dân chủ, quyền làm chủ thực sự của toàn dân tại Hồng Kông và là biểu tượng cho thế giới.

Việt Nam chúng ta trong thời gian qua cũng có những dũng sĩ trẻ tuổi rất hiên ngang đứng lên chống lại bạo quyền và đấu tranh trực diện với đảng cộng sản Việt Nam. Tuy không được tiếng tăm như Joshua Wong vì tin tức đấu tranh đòi tự do dân chủ từ trong nước bị bưng bít chặt chẽ, nhưng so với Joshua Wong các bạn trẻ Việt Nam không thua kém JoshuaWong, có thể nói là các bạn trẻ trong nước vượt trội hơn Joshua Wong về mức độ can trường nếu nhìn vào hoàn cảnh mà các bạn trẻ Việt Nam phải chịu đựng dưới một chế độ cộng sản Việt Nam độc ác chuyên chế vô nhân so với Joshua Wong đang sống tại Hông Kông với đầy đủ quyền tự do dân chủ.

Đó là:

- Nguyễn Phương Uyên - Công khai dùng chính máu cô viết lời kết tội đảng cộng sản Việt Nam: “Đi chết đi đảng cộng sản Việt Nam”.

- Đinh Nguyên Kha - Công khai tuyên bố trước tòa án dàn dựng của đảng cộng sản Việt Nam: “Chống lại đảng cộng sản Việt Nam là không có tội”.

- Đỗ Thị Minh Hạnh cùng Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương lập Công đoàn độc lập bảo vệ quyền lợi của hằng ngàn công nhân bị đảng cộng sản Việt Nam và bọn tư bản đỏ bóc lột.

- Lê Thị Công Nhân - Bị kết án 4 năm tù vì công khai đấu tranh đòi tư do dân chủ.

- Huỳnh Thục Vy - Hội Phụ Nữ nhân quyền, thường xuyên viết bài phê phán đảng cộng sản Việt Nam và chế độ ác độc hại dân bán nước.

- Nhạc sĩ Việt Khang - Cùng Trần Vũ Anh bình với những bài ca yêu nước công khai tố cáo đảng cộng sản Việt Nam bán nước.

Và nhiều nhiều bạn trẻ khác như ký giả Nguyễn Đắc Kiên, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Hoàng Vi, Lê Thị Phương Anh, Lê Anh Hùng, Phạm Lê Vương Các, Nhóm trẻ No U Hà Nội Sài Gòn, Nguyễn Lân Thắng, Lã Việt Dũng, Người buôn gió Bùi Thanh Hiếu, Nguyễn Đoan Trang…

Đất nước và toàn dân Việt Nam rất hân hạnh và hãnh diện có được nhiều bản trẻ đã và đang đứng ra gánh vác trọng trách trực diện đấu tranh chống lại bạo quyền cộng sản Việt Nam. Tuổi trẻ Việt Nam xứng danh là con cháu của Bà Trưng Bà Triệu, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ. 

Chúng ta cùng dân Hồng Kông hoan hô ủng hộ Joshua Wong, và chúng ta cũng rất hãnh diện có những bạn trẻ cùng trang lứa như Joshua Wong, đang đi tiên phong trong cuộc chiến đấu mềm chống lại và giải trừ chế độ cộng sản tại Việt Nam. So với trận chiến mà Joshua Wong và các bạn của Joshua Wong đang tham gia, trận chiến mà các bạn trẻ Việt Nam đang đối đầu chống lại đảng cộng sản Việt Nam còn gian khổ hơn và vòng lao lý đang từng giờ từng phút chờ đợi các bạn này.

Ngày 02/10/2014